"Mẹ, mẹ nói gì thế.
Con tuyệt đối sẽ không giống như chị… Không phải, ý của con là, con sẽ không làm bậy cùng với người đàn ông khác, càng đừng nói đến chuyện có thai.
Con nhất định sẽ không để cho nhà họ Hạ phải mất mặt như thế này." Hạ Tinh Không ngoan ngoãn nghe lời, giọng nói còn dịu dàng nhỏ nhẹ.
Lời nói ra, cơ bản chính là lửa cháy đổ thêm dầu.
Ánh mắt Hạ Tinh Thần lạnh lẽo liếc qua: "Hạ Tinh Không, cô không câm miệng lại được à?"
"Em… Xin lỗi." Đôi mắt Hạ Tinh Không vì tủi thân mà đỏ lên: "Ba, con không nói lung tung nữa, khiến cho chị khó chịu."
Ngay lập tức Hạ Quốc Bằng tức giận đến cả mặt đều cứng đờ, đứng dậy tát thẳng vào mặt của Hạ Tinh Thần một cái bạt tai: "Con đã làm chuyện sai trái, còn dùng cái thái độ này với em gái! Lời Tinh Không nói không sai, mặt mũi nhà họ Hạ thật sự bị con làm cho mất hết rồi."
Cái tát này của Hạ Quốc Bằng quả thật không hề nhẹ.
Ngay sau đó, Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ong ong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên một mảng.
Nhưng mà, cô chỉ có thể cắn răng, ưỡn thẳng lưng, quỳ gối ở đó, từ chối nhận sai.
Cô căn bản không hề sai! Cô phải chịu oan ức bởi cái tát này, nhưng chỉ cần một ngày nào đó để cô có cơ hội gặp lại tên đàn ông kia, cái tát này cô nhất định sẽ đòi lại!
"Bỏ đứa bé này đi cho ba! Ngay lập tức!" Hạ Quốc Bằng cuối cùng cũng đưa ra tối hậu thư.
Hạ Tinh Không trước khi rời khỏi, thở dài: "Chị, anh Hứa Nham đối xử với chị tốt như vậy, chị thật sự không nên..."
Trong lòng Hạ Tinh Thần đau đớn giống như kim đâm, nhưng mà, cô cũng biết rõ, bây giờ cô đã không còn xứng với Hứa Nham nữa rồi.
Hạ Tinh Thần xin nghỉ học ở trường, đến bệnh viện để bỏ đứa bé.
Sợ có chuyện ngoài ý muốn, Lý Linh cũng đi cùng với cô.
"Hạ Tinh Thần!"
Y tá gọi tên Hạ Tinh Thần, cô đứng dậy, cảm thấy tất cả mọi thứ đều giống như một giấc ác mộng.
Một lúc nữa, nhắm mắt lại, rồi tỉnh giấc, ác mộng sẽ dần dần biến mất.
"Cởi quần rồi nằm trên đó đi! Chuẩn bị gây mê!" Giọng nói của bác sĩ lạnh tanh, Hạ Tinh Thần leo lên bàn phẫu thuật, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nghĩ rằng bản thân đã có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả những điều này, nhưng mà, đến tận bây giờ cô vẫn còn rất lạnh, lạnh đến run rẩy.
Cô hận.
Rất hận cái người đã khiến cho cô phải mang thai.
Nhưng mà, điều nực cười là… Thậm chí đến cả người đàn ông đó là ai cô cũng không biết! Loại chuyện nực cười như thế này, tại sao lại xảy đến với cô chứ?
Ngay lúc suy nghĩ miên man, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Một nhóm người mặc đồ màu trắng, vội vã đi vào, vẻ mặt nghiêm nghị, như đi gặp kẻ thù lớn.
"Viện trưởng!" Tập thể bác sĩ và y tá đều đứng dậy, chào hỏi người dẫn đầu.
Hạ Tinh Thần nằm trên bàn phẫu thuật cũng không còn tâm trí để ý đến.
"Hạ Tinh Thần! Ai là Hạ Tinh Thần? Đã phẫu thuật hay chưa?" Viện trưởng lên tiếng hỏi ngay lập tức, trong giọng nói có thể nghe thấy được sự hoảng sợ và bối rối.
Hạ Tinh Thần nhíu mày, từ từ gượng dậy.
Y tá chỉ vào cô: "Viện trưởng, người mà ngài tìm là Hạ Tinh Thần này sao?"
Viện trưởng lấy tấm ảnh ra, cẩn thận đối chiếu với khuôn mặt của cô, vội gật đầu: "Phải, chính là cô ấy! Đã phẫu thuật chưa?"
"Đang chuẩn bị ạ!"
"Không cần chuẩn bị! Bất kỳ ai cũng không được phép phẫu thuật cho cô ấy!" Viện trưởng ra lệnh, khiến cho mọi người đều không kịp suy nghĩ.
Trợ lý viện trưởng đi ghé vào bên tai của bác sĩ nói nhỏ: "Vừa mới nhận được cuộc điện thoại, bên trên dặn dò, hễ là ca phẫu thuật phá thai của cô Hạ, bất cứ bệnh viện nào, bất cứ ai cũng không được nhận.
Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"
Bác sĩ tò mò: "Điện thoại của ai?"
Đối phương ghé vào bên tai cô ta, giọng nói bị đè xuống thật thấp.
Nói ra một cái tên, bác sĩ chấn động, kinh ngạc đến nỗi một lúc lâu sau miệng cũng không đóng lại được.
Trên mặt không còn là bộ dạng lạnh tanh giống như lúc mới gặp Hạ Tinh Thần, mà là thái độ vừa cung kính vừa nể sợ.
"Cô Hạ, phiền cô đi theo chúng tôi ra ngoài!" Viện trưởng đích thân mời cô.
Có ai đó đã đỡ cô từ trên bàn phẫu thuật xuống dưới, cẩn thận từng li từng tí: "Cô cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để ảnh hưởng đến đứa bé."
Hạ Tinh Thần cau mày, không thể hiểu nổi: "Tại sao không cho tôi bỏ đứa bé?"
"Cô Hạ, xin cô đừng hỏi lý do.
Còn về con của cô, nhất định không bỏ được.
Đừng nói bệnh viện chúng tôi không thể thực hiện cho cô, mà là cả nước S, cũng sẽ không có bất cứ bác sĩ hay bệnh viện nào dám nhận cô.
Nếu cô không chê bai, chi bằng ở lại bệnh viện chúng tôi dưỡng thai cho tốt.
Mời cô đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ tự mình làm kiểm tra và kê một số sản phẩm dinh dưỡng cho cô."
"Người gọi điện thoại cho các người là ba của đứa bé?" Hạ Tinh Thần nhìn chằm chằm viện trưởng, trải qua quãng thời gian dài như vậy, giờ phút này tâm trạng của cô bình tĩnh lạ thường, ánh mắt cũng đã lạnh đi: "Viện trưởng, anh ta rốt cuộc là ai, có quyền gì mà không cho tôi bỏ đứa bé đi?"
Vừa rồi cô mơ hồ nghe được trợ lý của viện trưởng nói thầm vào tai của bác sĩ một cái tên, họ Bạch.
Nhưng mà, cái chữ ở phía sau họ "Bạch", thì cô lại không nghe rõ.
Viện trưởng lắc đầu khó xử: "Cô Hạ, hy vọng cô đừng làm khó tôi nữa.
Người ấy có phải là ba của đứa bé hay không thì tôi không biết, tóm lại, nếu cô chưa từ bỏ ý định, có thể đến bệnh viện khác xem thử."
Hạ Tinh Thần đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Cô không thể giữ lại đứa bé này, thế là lập tức chuyển đến một bệnh viện khác.
Nhưng mà, bất cứ bệnh viện nào, sau khi cầm ảnh đối chiếu với cô xong, cũng sẽ có cả đám người cung kính mời cô vào phòng viện trưởng.
Không những không thể làm phẫu thuật, ngược lại còn mang về một đống lớn sản phẩm dinh dưỡng..