Không còn ai khác ở đó, lúc này trên khuôn mặt anh hiện lên sự mệt mỏi.
Hạ Tinh Thần nhìn anh từ trên xuống dưới, có chút đau lòng.
Đắn đo một hồi, cuối cùng cô lặng lẽ xuống tầng, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
…
“Uống chút nước đi.”
Anh đang dựa lưng vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi thì có một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai anh.
Đập vào mắt là gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn của cô.
Một ly nước ấm được đặt vào lòng bàn tay anh.
Hơi ấm từ lòng bàn tay nhanh chóng lan vào sâu trong lòng.
“Hôm nay anh uống thuốc chưa?” Hạ Tinh Thần hỏi.
“Rồi.
Bác sĩ Phó đã xem qua rồi.”
“Anh…Không sao đấy chứ?” Cô cúi đầu nhìn vết thương của anh.
Bạch Dạ Kình gật nhẹ đầu, xem như đó là câu trả lời.
Anh uống một ngụm nước, Hạ Tinh Thần do dự nói tiếp: “Thật ra tôi vẫn luôn đợi anh về để nói với anh một tiếng cảm ơn.”
Bạch Dạ Kình nhìn cô từ phía dưới: “Chuyện gì?”
Hạ Tinh Thần vừa định nói thì điện thoại trong túi áo ngủ bất ngờ reo lên.
Cô lấy ra nhìn qua, không ngờ được.
Thế mà lại là Dư Trạch Nam.
“Tôi nghe điện thoại trước đã.” Nói qua với anh một tiếng rồi cô xoay người đi sang chỗ khác, ấn nghe và đưa lên tai.
“Sao hôm nay lại gọi muộn vậy?”
“Không ngủ được, nhớ em chứ sao.” Giọng điệu Dư Trạch Nam vẫn xuề xoà như vậy.
Hạ Tinh Thần lại cảm thấy buồn cười: “Anh bớt đi.”
“Tôi đoán là hiện tại em đang vô cùng vui vẻ.
Cho nên bây giờ chắc chắn em cũng không ngủ được.”
“Sao anh biết tôi đang vui?”
“Bổn thiếu gia không chỉ biết rõ em đang rất vui mà còn biết vì sao em vui nữa.”
“Thật sao? Vậy anh nói thử xem, vì sao tôi lại vui vẻ như vậy?” Hạ Tinh Thần không tin anh ta thần thông quảng đại như vậy.
“Công việc đã làm xong chưa?” Giọng nói của anh ta mang theo vẻ rất đắc ý: “Tôi đã nói, em rất có tài năng, sớm muộn gì Bộ Ngoại giao cũng sẽ mời em trở về.”
Hạ Tinh Thần thoáng chốc bối rối.
“Làm sao anh biết rõ như thế?”
Dư Trạch Nam mỉm cười: “Em có ý gì? Đầu óc của em sẽ không ngốc đến nổi không nghĩ ra được đấy chứ?”
“Cho nên, sở dĩ tôi có thể quay về là vì anh…”
Đối phương không nói rõ chỉ “ậm ự” một tiếng.
Bây giờ Hạ Tinh Thần đã hiểu được, vô thức liếc về phía Bạch Dạ Kình.
Cho nên…
Là do bản thân tự mình đa tình sao? Cô cũng biết, làm sao anh có thể vì chút chuyện nhỏ này của mình mà làm chuyện thiên tư vậy được chứ?
Không hiểu vì sao, trong lòng lại có chút mất mát khó hiểu.
Nhưng cũng may bản thân vẫn chưa nói trọn vẹn câu “cảm ơn”.
Nếu không ở trước mặt anh, cô tự mình đa tình thì sẽ khiến bản thân trở nên rất ngốc nghếch.
Cô đau lòng mỉm cười, một lát sau mới nhớ tới chuyện quan trọng, bừng tỉnh lại, hỏi: “Nhưng rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại có khả năng giải quyết những chuyện này?”
“Cô Hạ, không phải lúc này cô nên mời tôi ăn cơm để tỏ lòng biết ơn sao?”
“Đương nhiên, chắc chắn tôi phải cảm ơn anh thật tốt.
Nhưng nếu anh là đối tượng hẹn hò của tôi thì tôi phải biết rõ anh là người nào mới đúng chứ? Lỡ như lần sau tôi cùng anh ra ngoài rồi anh đem tôi đi bán thì biết làm sao?” Hạ Tinh Thần vừa dứt câu, cả tâm trí cô đều đặt vào việc muốn biết thân phận của Dư Trạch Nam mà hoàn toàn không chú ý đến một ánh mắt lạnh lùng của ai đó đang phóng đến vì bốn chữ “đối tượng hẹn hò” của cô.
Có vẻ như lần hẹn hò giấu mặt trước kia thật sự rất vui.
Nên bọn họ muốn yêu đương thật sao? Hay nói đúng hơn là cô thật sự có ý định kết hôn với anh ta?
Bạch Dạ Kình căng thẳng cầm chén trà.
“Ha ha.” Dư Trạch Nam bên kia cười phá lên: “Như vậy đi, không phải là mấy ngày nữa chúng ta phải gặp mặt sao? Đợi đến lúc gặp mặt, tôi sẽ nói với em, thế nào?”
“Bà nội của tôi nói, anh là một giáo sư trung học bình thường đã ly hôn.”
“Bà nội của em đã lớn tuổi, đôi khi không biết rõ mọi chuyện cũng là bình thường.
Nhưng tôi phải nói rõ là tôi đây vẫn là một xử nam, chuyện ly hôn là hoàn toàn bịa đặt.”
Hạ Tinh Thần cười: “Đừng có mà lừa tôi.
Tôi tin anh mới là lạ.”
“Được rồi, cũng không còn sớm, ngày mai em còn có việc phải làm tôi không làm phiền em nữa.
Tám ngày sau, chúng ta gặp nhau ở sân đánh golf sân vận động Ca Mộc Tư.
Hoặc là cho tôi địa chỉ của em, tôi sẽ trực tiếp đến đón em.
Đi sớm một chút, cùng tôi ăn sáng.”
“Sân vận động Ca Mộc Tư?” Hạ Tinh Thần suy nghĩ một hồi: “Biết rồi, tám ngày sau chúng ta gặp nhau.”
“Ừm, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Hai người chúc nhau ngủ ngon xong thì Hạ Tinh Thần mới ngắt máy.
Mãi đến hiện tại, trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ không biết thân phận của Dư Trạch Nam là gì.
Giáo sư trung học? Người đàn ông đã ly hôn?
Tư liệu mà bà nội cho không đáng tin chút nào.
Vừa nhìn thì là một thiếu gia bất cần đời, quần là áo lụa!
Đang mãi suy nghĩ thì phía sau truyền đến tiếng sột soạt.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, quay đầu lại thì thấy Bạch Dạ Kình từ trên sô pha đứng lên.
Vẻ mặt rất khó chịu, đường nét trên gương mặt nhíu lại rất chặt, đặt chén trà trong tay thật mạnh xuống chiếc bàn trà trước mặt.
Trong màn đêm yên ắng phát ra một tiếng vang lớn, cực kì chói tai.
Hạ Tinh Thần kinh ngạc, nhìn anh một cách khó hiểu.
Anh bước những bước chân nặng nề đi lên tầng.
Toàn thân giống như phủ một lớp băng lạnh giá.
Cô nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Không lẽ là bản thân đã đắc tội gì với anh rồi.
Tại sao sắc mặt anh lại khó chịu như vậy?
Hạ Tinh Thần không dám hỏi, dù sao thì anh vẫn luôn là người có tâm tình không ổn định như vậy.
Cô lặng lẽ đi theo sau lưng anh lên tầng.
Đi từng bước chậm rãi, không vượt qua anh.
Nhưng từ phía sau cũng có thể nhìn thấy vết thương trên người anh khá nghiêm trọng.
Mỗi lần bước lên một bậc thang, bước chân của anh lại càng thêm nặng nhọc hơn.
Mãi đến khi Hạ Tinh Thần đi đến cửa phòng của mình.
Cô dừng lại, liếc nhìn bóng dáng người đàn ông ấy, do dự một lúc nhưng vẫn không nói gì.
Cô mở cánh cửa chuẩn bị đi vào.
“Hạ Tinh Thần!”
Bạch Dạ Kình chợt xoay người lại, gọi tên của cô.
Ba chữ này kêu lên rất nặng nề như muốn cắn xé cô.
Ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người cô.
Lần này, cô càng chắc chắn bản thân đã đắc tội anh.
Trong tiềm thức, cô đứng thẳng người, ngước mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”
Khoảng cách của hai người chỉ vẻn vẹn một bước chân.
Người đàn ông với ánh mắt thâm trầm khiến cô cảm thấy rất bí bách, nặng nệ.
“Rốt cuộc thì tầm nhìn của cô như thế nào?”
Anh hỏi.
“Hả? Cái gì?” Cô bị chất vấn thì càng thêm bối rối.
Bạch Dạ Kình bước một bước dài lên trước, thoáng chốc đã đến gần cô.
Thân hình cao lớn của anh, dưới ánh đèn đổ xuống một bóng đen, che phủ lấy toàn bộ người cô.
Vào lúc Hạ Tinh Thần chưa kịp phản ứng lại thì cằm đã bị những ngón tay thon dài của người đàn ông nắm lấy, nâng lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, màng sương mù trong đáy mắt anh càng thêm dày.
“Một tên giáo sư trung học đã ly hôn cũng có thể hợp ý cô sao? Cô có bao nhiêu khát khao đối với đàn ông, đói khát đến mức không thể đợi được mà tuỳ tiện tìm một người đàn ông?”
Đói khát…
Tuỳ tiện…
Mỗi một chữ nói ra đều tràn đầy sự giễu cợt, giống như gai nhọn đâm vào màng nhĩ, đâm vào trái tim Hạ Tinh Thần..