Cả ngày hôm nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng những Hạ Đại Bạch bị kinh động mà còn khóc đến mệt lả người, lúc này, đến khi cậu bé nằm trên giường thì rốt cuộc mới cảm thấy an tâm, cho nên chẳng mấy chốc đi vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say.
Bạch Dạ Kình đắp chăn cho cậu bé, nhét bàn tay nhỏ bị lộ ở bên ngoài mà thậm chí Hạ Đại Bạch còn không cảm nhận được vào trong chăn.
Cô đứng ở cửa phòng tắm, dưới ánh đèn nhìn một lớn một nhỏ kia, cảm thấy cuộc sống thật bình yên, cả căn phòng đều trở nên ấm áp.
Trong giây lát, cô chỉ hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng ở thời khắc này.
“Đứng ngây ra đấy làm gì?” Sau khi đắp chăn cho con xong, Bạch Dạ Kình mới ngẩng đầu lên, hạ thấp giọng nói với cô.
Cô hoàn hồn, lắc lắc đầu, sau đó cô đi ra chỗ cửa sổ, vén tấm mành sang một bên, dõi mắt nhìn ra không gian ngoài cửa sổ.
Ngoài trời, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, cô cảm thấy có chút mơ màng, không biết cái gì đang chờ mình ngày mai.
Cô rúc vào trong chăn, lập tức bị anh ôm chặt vào trong ngực.
“Vết thương của anh như thế nào rồi? Vừa nãy có ảnh hưởng đến vết thương hay không?” Hạ Tinh Thần nhớ tới chuyện vừa nãy, gương mặt cô lại đỏ ửng lên.
Anh chỉ bình thản trả lời: “Không sao.”
“Ngày mai anh để bác sỹ Phó xem lại đi.”
“ Ừ.” Bạch Dạ Kình ôm cô và con ôm vào trong ngực, đôi môi mỏng gợi cảm nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: “Ngày hôm nay thật mệt, em đi ngủ đi.”
Cô tựa vào trong ngực anh, nghe tiếng tim đập và tiếng hít thở đều đặn của anh, cảm giác bất an trong lòng dần biến mất, nhịp tim cũng dần ổn định hơn rất nhiều.
Bên kia.
Sân bay.
Tuyết phủ kín mặt đường.
Dư Trạch Nam mặc áo khoác, đeo găng tay da xuất hiện ở sân bay.
Trong đêm tối như vậy, cho dù là dáng vẻ hay khuôn mặt của anh đều có thể khiến phụ nữ không ngừng xuýt xoa ảo tưởng.
Sau khi chờ một lúc, anh ta thấy ở phía xa xa kia, phu nhân Lan Đình đang đi ra từ lối VIP, đi theo phía sau là trợ lý và thư ký.
Dư Trạch Nam vội chạy đến, cởi áo khoác trên người ra, khoác lên trên vai bà ấy.
Lan Đình nhìn anh ta: “Cậu mặc ít như thế, còn quan tâm đến tôi.”
“Người trẻ tuổi như tôi chịu được lạnh, còn thân thể bà lại không được tốt lắm.
Hôm nay tuyết rơi nhiều, bên ngoài cực kỳ lạnh.”
Lan Đình cũng không nói gì, chỉ kéo tay của Dư Trạch Nam, hai người cùng đi ra ngoài sân bay.
“Tối nay bà muốn đến khách sạn trước hay vẫn muốn tôi đưa đi đâu?”
Lan Đình nhìn đồng hồ, đã khuya rồi, bà ấy suy nghĩ rồi nói: “Đến khách sạn trước đi, cũng đã trễ thế này rồi, không nên quấy nhiễu nữa.”
Dư Trạch Nam gật đầu, anh ta đi lên trước mở cửa xe, để phu nhân đi vào trong trước.
Trong xe đã được mở sẵn máy sưởi.
Lan Đình cởi áo khoác ra, để ở phía sau, bà ấy liếc mắt nhìn Dư Trạch Nam, rồi chợt nhớ tới Tinh Thần và Dạ Kình, trong lòng lập tức cảm thấy cực kỳ lo lắng.
“Tôi vốn cho rằng khi biết Thiên Tinh là con gái của mình, hẳn là bà sẽ rất vui vẻ, nhưng mà, nhìn sắc mặt của bà…” Dư Trạch Nam vừa khởi động xe, vừa quan sát nét mặt của phu nhân Lan Đình, rồi mở miệng nói một câu.
Phu nhân Lan Đình thở dài.
Tất nhiên là phải vui vẻ rồi.
Chỉ là…
Bà ấy không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Hôm nay cậu có liên lạc với Tinh Thần không?”
“Sau khi gọi điện thoại với bà thì tôi cũng có thăm dò tình hình của cô ấy ở bên kia, nhưng mà cô ấy không nhận điện thoại.
Sau đó tôi lại gọi lại thì không gọi được nữa.”
Lan Đình gật đầu, không nói gì nữa, tầm mắt của bà phóng ra ngoài cửa sổ.
Dư Trạch Nam nhìn ra được tâm trạng của bà ấy đang rất phức tạp, nhưng anh ta cũng không tò mò nhiều.
Anh lái xe thẳng đến khách sạn King, anh ta đã đặt sẵn phòng ở đây cho phu nhân Lan Đình rồi.
“Trạch Nam.” Tưởng rằng phu nhân sẽ không mở miệng nói chuyện nữa, thì bà ấy lại đột nhiên quay mặt sang nhìn anh.
“Vâng!”
“Tôi thật sự rất thích cậu, cậu là một đứa bé ngoan, đơn thuần lại hiền lành, lịch sự lại biết cách chăm sóc người khác.” Phu nhân Lan Đình không ngại tán thưởng Dư Trạch Nam.
Ban đầu, lúc mới gặp anh, thân thể của phu thân Lan Đình không được tốt, bà nằm bất tỉnh ở trên đường, nhờ có anh giúp đỡ nên bà ấy mới có thể tiếp tục sống.
Sau đó, hai người lại trùng hợp gặp nhau ở một sự kiện quan trọng, anh vô tư giống như một đứa trẻ, cũng không thèm để ý đến bầu không khí có bao nhiêu nghiêm túc, đứng từ xa cười vẫy tay với bà.
Phu nhân Lan Đình nhìn thấy cậu thanh niên trẻ trong sáng như ánh mặt trời này, trong lòng rất yêu mến, từ đó về sau bà ấy coi anh ta như con trai mình.
Sau đó, bà lại cho anh ta ở lại trong căn biệt thự để không của mình, thường xuyên qua lại, nên càng ngày càng quen thuộc.
Cậu cũng là người biết đền ơn đáp nghĩa, nhiều năm như vậy, vẫn luôn kính trọng bà, quan hệ giữa hai người cũng giống như người một nhà vậy.
Dư Trạch Nam nhướng mày, trong mắt đều là ý cười: “Phu nhân, mỗi lần bà gặp tôi thì đều phải khen tôi mới chịu được.”
Lan Đình cũng cười theo: “Trước kia chẳng phải tôi đã nói, khi nào tôi tìm được con gái thì sẽ gả con gái cho cậu còn gì, đến bây giờ tôi vẫn còn giữ nguyên dự định đó.
Bây giờ, con gái tôi là Tinh Thần, Trạch Nam, cậu có đồng ý cưới con bé không?”
Dư Trạch Nam biết phu nhân Lan Đình đang nghiêm túc hỏi mình.
Anh hơi trầm ngâm, một lát sau mới nói: “Có, tất nhiên là tôi rất muốn cưới Tinh Thần, nhưng cái này không quan trọng bằng chuyện cô ấy sẽ không tự nguyện muốn lấy tôi.”
Dư Trạch Nam hơi ngượng ngùng: “ Có thể bà không biết, cô ấy đã… “
Lúc mấy chữ “sinh cho Bạch Dạ Kình một đứa con” chuẩn bị tuôn ra khỏi miệng thì anh ta ngừng lại, không nói nữa.
Anh đã đồng ý với Hạ Tinh Thần sẽ không nói bí mật này ra ngoài, vậy thì anh ta sẽ giữ lời hứa với côi.
Một ngày nào đó, phu nhân cũng sẽ biết mà thôi.
“Đã cái gì?” Phu nhân Lan Đình hỏi.
“Nghe nói, cô ấy đã kết hôn với Bạch Dạ Kình.
Hôm trước chúng tôi đã nói chuyện với nhau qua điện thoại, nên chắc chuyện cô ấy đăng ký kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Giọng nói của Dư Trạch Nam dần nhỏ đi.
“Kết hôn?”
“Vâng.” Dư Trạch Nam gật đầu.
“Không được, hai đứa nó không thể kết hôn được.” Tâm trạng của phu nhân Lan Đình có vẻ hơi kích động, lưng vốn đang tựa vào lưng ghế cũng không tự chủ được mà thẳng dậy.
Dư Trạch Nam hoài nghi quay mặt lại, hỏi: “Sao vậy?”
Dường như phu nhân Lan Đình ý thức được mình phản ứng hơi thái quá, thế nên bà ấy im lặng một lát rồi mới tiếp tục hỏi: “Người nhà họ Bạch có biết chuyện bọn họ muốn kết hôn không?”
“Cái đấy thì tôi không rõ lắm, cô ấy không đề cập với tôi.”
Bà gật đầu, rồi không hỏi gì nữa.
Có vẻ như sáng mai bà phải đi đến núi Chung một chuyến, tìm người nhà họ Bạch nói chuyện mới được.
Núi Chung.
Lúc này, ông cụ và vợ đều đang nằm ở trên giường, bà cụ liên tục than thở.
Bình thường để bảo vệ sắc đẹp, bà ấy đã sớm đi ngủ rồi, nhưng mà hôm nay dù cho bà có lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể ngủ được.
Trong lòng ông cụ cũng không yên: “Lật tới lật lui như cái bánh vậy, bà cố tình không để cho người khác ngủ hả?”
“Không phải là do trong lòng tôi đang bực bội sao?” Bà cụ dứt khoát ngồi dậy: “Tôi nói mà, lúc đầu không hiểu sao tôi cứ cảm thấy con bé Tinh Thần này quen quen, ai ngờ con bé lại là con ruột của chú hai.”
Giọng ông cụ cứ như bị bóp nghẹn họng.
“Ông lão, ông nói xem, nếu như chú hai biết ban đầu chúng ta chi tiền để Tinh Thần sinh cháu trai cho chúng ta thì liệu chú ấy có trở mặt với chúng ta không?”
Nhắc tới chuyện này, ông cụ lại cảm thấy chột dạ, nhưng ông ta vẫn lớn giọng trách mắng: “Chuyện xảy ra bao lâu rồi, bây giờ nói thì có ích gì, với lại chúng ta cũng đâu biết con bé là con gái của chú hai.”.