"Phủ Tổng thống sướng thế mà cậu không ở, lại tới ở ổ của tớ, nghĩ gì vậy, cậu đấy." Trì Vị Ương vừa chơi trò chơi trên điện thoại di động, vừa lải nhải bên cạnh cô.
"Chê tớ à."
"Nào dám, đừng nói là cậu chỉ ở chỗ này một ngày, dù ở mấy tháng, hơn nửa năm tớ cũng không dám có ý kiến.
Ngài là mẹ ruột của con trai ngài Tổng thống, không nhìn mặt hoà thượng thì tớ cũng phải nhìn mặt Phật, có phải không."
"Ai nói tớ chỉ ở một ngày."
Trì Vị Ương ngồi thẳng người, nhìn cô: “Thật sự muốn ở hơn nửa năm à."
Hạ Tinh Thần không lên tiếng, chỉ ôm hai đầu gối với vẻ hơi mất hồn.
Vì chuyện xảy ra hôm nay, cô vẫn còn không biết rõ nên trở về đối mặt với anh ra sao.
Bạch Dạ Kình không ăn cơm tối, anh cũng tức no rồi, đâu còn có tâm trạng ăn uống gì.
Cho nên, quản gia bưng đồ ăn lên như thế nào, một hồi sau lại bưng đồ ăn xuống tầng như thế đấy.
Hạ Đại Bạch ở trong phòng trẻ em thò cái đầu nhỏ ra và nhìn vào trong thư phòng, rất đồng tình với ba.
Cho nên, suy đi nghĩ lại, Hạ Đại Bạch vẫn có ý định liều chết đi an ủi anh một chút.
Có điều, là an ủi thật sao.
Cái tay nhỏ bé gõ hai cái lên cửa thư phòng, người ở bên trong không đáp lại cậu bé.
Cậu bé cũng không khách khí, nói câu "Tiểu Bạch, con vào đây" rồi trực tiếp đẩy cửa ra.
Đầu tiên là ló cái đầu nhỏ vào trong từ kẽ hở nhỏ, trong thư phòng hình bầu dục rộng lớn có bật đèn.
Kệ sách xếp hàng thẳng đứng, cậu bé phải ngước cái đầu nhỏ lên mới có thể nhìn thấy đỉnh.
Không thấy ba đâu, cậu bé xỏ dép nhỏ, đi lướt qua từ kệ sách hàng thứ nhất.
Lúc Đi tới kệ sách hàng thứ năm, quả nhiên ba ở đó.
Hiển nhiên là tâm trạng cực kỳ tồi tệ, mặt dài ra, anh đang tựa trên giá sách và lật sách.
Tiếng lật trang sách trong tay rất mạnh, xoẹt xoẹt vang dội.
Hạ Đại Bạch đi tới, anh cũng chỉ nhàn nhạt mà liếc mắt một cái, mím chặt môi, không nói gì.
Hạ Đại Bạch cũng học bộ dáng của anh, cầm một cuốn sách ngoại ngữ mà mình không biết lên, lật xem như thật.
Khi lật tới trang thứ mười, thật sự là Hạ Đại Bạch chán chết: “Tiểu Bạch, tại sao ba lại nghe lén con cùng Đại Bảo nói chuyện điện thoại.
Đại Bảo nói nghe lén là hành vi rất không lễ phép đấy…"
"Ai nói ba nghe lén.
Đó là điện thoại nhà ba, muốn nghe thế nào thì nghe thế ấy." Là nghe quang minh chính đại.
"…" Hạ Đại Bạch không còn lời nào để nói.
Lừa đứa trẻ mới bốn tuổi mà cũng lừa.
"Tiểu Bạch, ba cũng đừng buồn." Thân thể nho nhỏ của Hạ Đại Bạch tới gần anh, giơ cái tay nhỏ bé lên, rất muốn vỗ vỗ vai anh, nhưng cao nhất cũng chỉ vỗ tới đôi chân dài của Bạch Dạ Kình: “Con biết Đại Bảo nhà chúng ta ra ngoài hẹn hò làm ba đau khổ.
Có điều, đau khổ thì cũng không thể trừng phạt mình.
Có đáng lo hay không, ngày mai chờ Đại Bảo trở về, con bày tỏ với Đại Bảo thay ba, để Đại Bảo cũng cân nhắc đến ba một chút, hẹn hò với ba."
Thằng bé này.
"Ai muốn hẹn hò với cô ta, cô ta vĩnh viễn đừng có trở về." Bạch Dạ Kình nói một cách lạnh lùng, đặt sách về trên giá sách, mặt nhăn nhó rời đi.
Trong bụng anh càng nóng nảy hơn.
Hạ Đại Bạch nhìn tấm lưng kia mà không hiểu ra sao.
Rõ ràng là mình đang an ủi ba mà, sao tâm trạng ba có vẻ càng ngày càng tệ vậy.
Bạch Dạ Kình bước được hai bước, như là nhớ tới cái gì, anh chợt quay đầu lại nhìn chòng chọc con trai.
"Không được phép nói bậy nói bạ ở trước mặt Hạ Tinh Thần, nếu không con đừng hòng mơ tưởng đến những vũ khí khác."
Hạ Đại Bạch giật mình, cái tay nhỏ bé bịt kín miệng nhỏ, thân thể nhỏ bé đứng nghiêm.
Một lúc lâu sau, Hạ Đại Bạch lại không nhịn được, yếu ớt mở miệng: "Ba, ba rất xấu."
"…"
"Lại đi uy hiếp một đứa trẻ bốn tuổi."
Bạch Dạ Kình ồ lên một tiếng, không mềm lòng chút nào.
Bình thường ranh ma như ông cụ non, bây giờ lại nhớ ra là mình mới bốn tuổi.
Bạch Dạ Kình ra nước ngoài, năm ngày sau anh mới trở về.
Buổi tối, máy bay hạ cánh, anh trực tiếp để Lãnh Phi lái xe đến phủ Tổng thống.
Toàn bộ người hầu của phủ Tổng thống ra nghênh đón, Hạ Đại Bảo vẫn còn chưa ngủ, cậu bé vọt thẳng đến chỗ anh: “Ba, con thấy ba ở trên tivi."
Được đứa trẻ ôm đầy cõi lòng, Bạch Dạ Kình cảm thấy thỏa mãn.
Cánh tay dài của anh bế Hạ Đại Bảo lên.
Rồi sau đó, anh nhìn vòng quanh một vòng theo bản năng.
"Cô Hạ đâu." Anh hỏi.
"Từ sau ngày ngài đi ra ngoài, đến bây giờ cô Hạ vẫn chưa về đây."
Sắc mặt Bạch Dạ Kình trầm xuống.
Cô gây gổ với anh rồi bỏ nhà ra đi à.
Hai cánh tay của Hạ Đại Bạch ôm cổ Bạch Dạ Kình, cậu bé cau mày hỏi: "Ba, có phải hai người gây gổ, Đại Bảo đang giận ba không."
"Bọn ba thì cãi nhau cái gì."
"Vậy vì sao Đại Bảo không trở về."
Bạch Dạ Kình trầm ngâm một chút, anh phân phó: "Chuẩn bị xe."
Hai người phụ nữ đang ngồi xếp bằng, ăn hoa quả, xem tivi ở trên ghế sa lon.
Ban đầu là Hạ Tinh Thần cầm điều khiển tivi, nhàm chán chuyển kênh.
Kết quả, đến kênh tin tức thì dừng lại.
Bóng người Bạch Dạ Kình lắc lư ở trước mắt.
Cô nhíu mày, lại phải chuyển kênh khác.
Trì Vị Ương cướp lấy điều khiển tivi: “Đổi cái gì, kênh này hay vô cùng.
Cậu xem, nhiều trai đẹp chưa kìa.
Tinh Thần, cậu phát hiện ra không, từ sau khi anh ấy trở thành Tổng thống của quốc gia chúng ta, xem tin tức này cũng có thể coi là xem phim thần tượng."
"Cậu xem đi, tớ đi tắm rồi ngủ.
Mặt nạ trên mặt cậu cũng nên đến lúc bỏ xuống rồi." Hạ Tinh Thần buông gối ôm trong tay ra, đứng dậy.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
"Hả, muộn rồi mà sao còn có khách." Trì Vị Ương hồ nghi mà đi xuống từ trên ghế salon.
Hạ Tinh Thần cũng dừng bước chân lại, nhắc nhở: "Nhìn xem là ai rồi mở cửa."
"Tớ biết rồi." Trì Vị Ương cẩn thận mà híp đôi mắt xinh đẹp, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.
Vừa nhìn thì cho là mình hoa mắt, Trì Vị Ương dụi mắt nhìn lại.
"A." Trì Vị Ương kinh hãi hô lên một tiếng, mặt nạ trên mặt rơi ra.
Hạ Tinh Thần bị dọa sợ không nhẹ: “Thế nào, là ai, có cần báo cảnh sát hay không."
Trễ như vậy nên cũng sợ có biến thái gì.
"Tinh Thần, ngoài cửa, ngoài cửa là…" Trì Vị Ương chỉ cửa, mất nửa ngày nói không ra lời.
"Là cái gì." Cô nhìn xuyên qua mắt mèo.
Trì Vị Ương nói: "Là ngài Tổng thống."
Hạ Tinh Thần hơi sửng sốt.
Vào lúc này, cô cũng nhìn thấy người đàn ông kia xuyên qua mắt mèo.
Không quy củ, trang trọng, nghiêm túc như lúc thấy ở trong ti vi, lúc này anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là một áo khoác màu nâu nhạt.
Ăn mặc rất đơn giản, nhưng khí chất nổi bật bất phàm, lạnh lùng, kiêu ngạo, tôn quý kia không hề giảm đi chút nào.
Hơn nữa, hiển nhiên giờ phút này anh đã chờ ở ngoài cửa đến mức sắp không nhịn được, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm.
Trong lòng Hạ Tinh Thần cũng bất ngờ, cô lầm bầm: "Sao anh ấy lại tới nơi này."
"Còn có thể là vì sao, nhất định là tới đón cậu đó.
Cậu đã không trở về nhiều ngày như vậy."
Đón cô, Hạ Tinh Thần nghĩ: "Tớ đâu có mặt mũi như vậy.".