Nam tử áo trắng, thần tình lạnh nhạt, phảng phất tiên nhân không hỏi thế sự, mi dài như liễu, đậm nhạt thích hợp, ánh mắt hẹp dài, giống như trăng non trên bầu trời đêm, không người nào có thể bỏ qua nốt ruồi dưới mắt trái của hắn. Tô Mộ Li giống như là hoa sen, cao quý, không nhiễm bụi trần.
Nhưng ở trong mắt Lâm Lộc, hắn giống như tuyết đầu mùa đông, không tính là rất lạnh, hắn như một mảnh thế giới trắng thuần, tinh khiết, ngược lại làm người ta an lòng.
Mà đứng ở một bên, Lâm mặc tử y, mày sắc như kiếm, môi mỏng không tô mà đỏ, con ngươi sáng sáng ngời, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm, tóc đen hơi rối, mũi cao thẳng, trên mặt không có biểu tình gì, cả người tản ra hơi thở cao ngạo, lúc này không nhìn ra được hắn có chút ngốc nào.Hắn vẫn giống như lúc trước, diêm dúa lẳng lơ.
Một người thánh khiết như tiên, một người cao ngạo như thần.
Tóm lại hai người bọn họ khí chất và tướng mạo không giống người thường, tuyệt đối là có xuất thân cao quý, mặc dù y phục họ rất đơn giản, nhưng vẫn không thể che dấu khí chất xuất chúng hơn người.
Lâm Lộc quan sát nửa ngày, cho ra một cái kết luận, chắc chắn nói: “Hai người các ngươi tuyệt đối là huynh đệ, không phải cùng phụ thân thì cũng chính là cùng phụ mẫu.”
Lâm nghi hoặc, liếc Tô Ngọc Li một cái, đầy vẻ chán ghét, hắn cũng không biết vì sao, hắn ghét người nam nhân này.
Tô Ngọc Li sửng sốt, ngốc một lúc, lập tức bưng lên ly trà trên bàn, lại bị Lâm Lộc cướp đi, nhìn Lâm Lộc kêu ca càu nhàu, hắn chỉ biết dở khóc dở cười.
”Lộc công tử, chúng ta là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu.”
”Hả? Cùng phụ cùng mẫu, vậy ngươi chính là người thân của hắn rồi, Lâm, mau gọi ca ca.” Lâm Lộc rót một ly trà cho mình, hướng về phía Lâm phân phó.
Lâm bĩu môi, tựa hồ cũng không nghĩ muốn mở miệng.
“…Chúng ta… chính là huynh đệ sinh đôi…”
Tô Ngọc Li nói ra một câu này, làm cho nước trà mới vừa vào miệng Lâm Lộc liền lập tức phun ra, suýt nữa thì bị sặc, hoàn hảo nàng dừng kịp lúc, bằng không sẽ đi đời nhà ma.
Nàng ghé vào lan can, ho khan, Lâm ngồi xổm bên cạnh người nàng, vỗ nhẹ giúp cho nàng thuận khí.
”Nương tử, cho dù là khát cũng không nên uống vội vã như vậy.” Lâm cau mày, tức giận nói.
”Không phải nói, đừng gọi ta nương tử sao? Ta hiện tại thân phận chính là nam nhân, khụ khụ, gọi ta là Lộc huynh.” Lâm Lộc một bên ho khan, một bên nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
”Được rồi, nương... Lộc huynh, lần sau uống nước nhớ cẩn thận một chút.” Lâm nói ra câu này miễn bàn có bao nhiêu không vui.
Một bên Tô Ngọc Li thần sắc tối sầm lại.
”Tô huynh, tuy rằng Lâm không phải lệnh đệ, nhưng ta không có công lao cũng có khổ lao, ta vừa nghe nói Tô nhị công tử mất tích, mất ăn mất ngủ ngày đêm tìm kiếm, thật vất vả tìm được hắn, hơn nữa tân tân khổ khổ trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm mới đưa được người đến nơi này ......” Lâm Lộc một phen nước mũi một phen nước mắt, có chuyện nguy hiểm nào phát sinh đều kể r among nhận được sự đồng cảm của Tô Ngọc Li
”Thật sự là vất vả cho Lộc huynh, ta và ngươi quen biết cũng coi như là hữu duyên, Lộc huynh có cái yêu cầu gì cứ việc nói.” Tô Ngọc Li vẫn là lần đầu tiên gặp được một người thú vị như vậy, chưa có người nào dám nói chuyện cùng hắn như vậy.
”Tô huynh, kỳ thật ta và ngươi có mấy phần giống nhau, đệ đệ của ta cũng không biết tung tích.” Lâm Lộc thu hồi thái độ vui cười, nàng không có quên mục đích chính của chuyến đi lần này.
Tô Ngọc Li cũng biến sắc, hỏi:“Tô mỗ nhất định đem hết khả năng giúp đỡ Lộc huynh.”