Những người đang ngồi ở đây đều là người chút địa vị hoặc tiền bạc ở An Nhạc huyện này, nhưng so với người ở đế đô sẽ không thể bì được, chỉ bằng thân phận đến từ đế đô của Lâm Tử Lộc đã đủ để khiến cho bọn họ muốn kết giao rồi.
Bọn họ đánh giá tấm mộc bài trong tay, phương pháp điêu khắc đơn giản ba chữ “Mễ Kỳ Lâm”, góc phải phía dưới còn khắc lại mấy ký hiệu kỳ quái. Lật mặt sau, cũng khắc một chuỗi ký hiệu kỳ quái khác, bọn họ không hiểu dụng ý của mấy cái ký hiệu này, nhưng không dám mở miệng hỏi, sợ mở miệng thì bị người khác chê cười.
Lâm Tử Lộc biết bọn họ đang ngại, chủ động giải thích: “ Tấm mọc bài này là hội viên bài của Mễ Kỳ Lâm tửu lâu, trên này đánh số là vì phòng ngừa có người làm giả, mà văn tự sau lưng cũng là chỉ Mễ Kỳ Lâm, là tại hạ trước kia ở đế đô có đi theo một vị học giả, học tập chút văn tự. Các vị khi đến Mễ Kỳ Lâm nhớ mang theo mộc bài, nhất định sẽ khiến các vị vừa lòng, để cho các vị có cơ hôik nếm thử hương vị đồ ăn của đế đô.”
Vừa nghe đến hai chữ “Đế đô”, ánh mắt bọn họ đều sáng lên, đời này bọn họ không có biện pháp để tới đế đô, nếu có thể nếm thử đồ ăn ở đế đô coi như đã viên mãn rồi.
Đoạn ngồi trên ghế chủ vị, càng nhìn cách hành xử của Lâm Tử Lộc thì lại càng vừa lòng, người ta đều nói càng nhìn con rể càng không vừa mắt, rơi vào trường hợp của Đoạn Lệ lại khác, Lâm Tử Lộc là đương sự nhưng lại không biết ở trong lòng Đoạn Lệ đã coi nàng là con rể của hắn.
Tiết mục cuối cùng, Đoạn Chi Vân dâng lên một điệu vũ, nói là bản thân muốn chúc thọ phụ thân, kì thực ý không ở trong lời.
Từng cái phất tay, ánh nhìn, ngoái đầu đều hướng về phía Lâm Tử Lộc.
Lâm Tử Lộc nhìn Đoạn Chi Vân múa đến say sưa, dù sao màn tiết mục múa của mỹ nhân nàng cũng chưa từng thưởng thức qua, xuyên không đến Ngự Quốc đã lâu, nàng còn chưa nhìn thấy vũ đạo của người nơi này.
Lâm âm thầm nhíu mày, hắn không thích loại ánh mắt mà Đoạn Chi Vân dùng để nhìn Lâm Tử Lộc, tựa như người đang bị nhìn chằm chằm là hắn vậy, từ trong tay một thị nữ đứng bên cạnh, hắn bưng lên một chiếc đĩa Hoa Quế Cao, rồi mang tới trước mặt Lâm Tử Lộc, mà lực chú ý của Lâm Tử Lộc liền rời lên Hoa Quế Cao, Hoa Quế Cao của Đoạn phủ có thể nói là tuyệt hảo, mùi vị hoa quế nồng đậm, màu sắc rõ ràng, đúng là thượng phẩm.
Lâm Tử Lộc cầm một khối Hoa Quế Cao bỏ vào trong miệng, vừa vào miệng Hoa Quế Cao liền lập tức tan, miệng còn lưu lại hương hoa quế: “Tiểu Lâm tử, mùa này không có hoa quế, Hoa Quế Cao này chắc là dùng hoa quế đường làm ra đi, thật sự là cực phẩm, vậy hoa quế năm trước nở rất đẹp nha.”
”Uh, năm trước hoa quế nở rất đẹp.” Lâm không tự giác phun ra một câu nói như vậy.
”Ngươi nói cái gì?” Lâm Tử Lộc bên cạnh ngẩng đầu lên, không nghe rõ ràng lời hắn vừa nói.
”Không có gì, ngươi ăn điểm tâm chậm một chút, đừng để bị nghẹn.” Lâm vội vàng, nói qua chuyện khác.
Lâm Tử Lộc liếc hắn một cái, cũng không để ý lắm, tiếp tục chiến đấu hăng hái đãi Hoa Quế Cao trước mắt.
Còn người khiêu vũ, Đoạn Chi Vân, đang rất tức giận, không biết vì sao Lộc công tử không xem điệu vũ của nàng nữa, mới vừa rồi Lộc công tử rõ ràng còn hướng về phái nàng nở nụ cười, khẳng định đã bị của kỹ thuật múa nàng mê hoặc, sao tự nhiên đầu Lộc công tử không có nâng nhìn hết điệu vũ của nàng?
Người trong lòng có rối loạn liền dễ dàng mắc lỗi, Đoạn Chi Vân múa sai mấy vũ đạo, cuối cùng triệt để rối loạn cả bài múa, chân tay loạng choạng, ngã trên mặt đất, âm thanh tấu nhạc liền bị đình chỉ.
Lúc này Lâm Tử Lộc mới ngẩng đầu nhìn về hướng Đoạn Chi Vân, sau đó lắc đầu liên tục, xem ra Đoạn tiểu thư không có tập luyện tới nơi tới chốn.
Đoạn Chi Vân ngã sấp xuống đất, đã cảm thấy rất lúng túng rồi, ai biết được nàng ta lại thấy được cảnh Lộc công tử hướng về phía nàng ta lắc đầu, vẻ mặt thất vọng, nàng ta liền cảm thấy khổ sở đến khó chịu, liền hôn mê bất tỉnh.
Trong nháy mắt, Đoạn gia chủ cuống cuồng sợ hãi, nữ nhi này của hắn là bảo bối của hắn, hắn luôn chiều chuộng thương yêu nàng, đến mức độ để trên tay sợ vỡ, ngâm trong miệng thì lại sợ tan. Đoạn Lệ lập tức tới chỗ Đoạn Chi Vân ôm trở về phòng, cho người đi mời đại phu, mà tân khách ở bên trong phòng tiệc đều thức thời tự rời đi.
Trên đường trở về, Lâm Tử Lộc tâm tình có vẻ đặc biệt tốt, miệng còn thỉnh thoảng khẽ ngâm nga mấy câu hát.
Lâm hỏi nàng vì sao lại vui vẻ.
Nàng đáp: “Chúng ta ta đến đó ăn chùa uống chùa một bữa, còn thuận tiện tuyên truyền cho tửu lâu, có thể không vui sao?”