”Dạ Ẩn, Lâm sao lại không cùng các ngươi trở về?” Quân Triệt dựa vào vách giường, tiếp nhận dược mà Dạ Ẩn đưa qua, nhẹ giọng hỏi.
Dạ Ẩn quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Quân Triệt, khẩn trương mở miệng: “Hồi Lục hoàng tử, gia muốn tự mình tìm cỏ Xích Nguyệt Minh Châu, nên không muốn bị chúng ta quấy rầy.”
”Lần độc phát gần đây nhất của Lâm đã là ba tháng trước, lần này sợ là... Khụ khụ...” Quân Triệt nói còn chưa dứt lời, liền mãnh liệt ho khan, đứng lên, Dạ Ẩn vừa định đi ra ngoài, cho truyền ngự y đã bị Quân Triệt ngăn cản lại.
Tóc hắn thật dài, đen như mực, tùy ý thả ra, bị rối tung, tay đang che miệng, chỉ lộ ra nửa gương mặt nhỏ, đôi mày cau chặt lại, mặt trắng như tờ giấy.
”Ngài phải bảo trọng thân thể, gia sẽ không có việc gì, một lát nữa thuộc hạ liền lên đường đến Nam cảnh tìm tung tích của gia.” Dạ Ẩn trong lòng kỳ thực rất sốt ruột, hắn sợ Quân Lâm đã bị độc phát, bây giờ lành ít dữ nhiều.
Quân Triệt hít sâu, rốt cục đem tinh thần bi thương nuốt xuống, rồi hắn mới mở miệng, yết hầu khàn khàn, hắn thở rất khó khăn: “ Cỏ Xích Nguyệt Minh Châu đã được Hắc Ưng mang về đây được vài ngày, Lâm nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không hắn đã sớm hồi đế đô rồi. Như vậy đi, ngươi mang theo Tức Mặc cùng lên đường, hiện giờ sẽ xuất phát.”
”Lục hoàng tử, thần y Tức Mặc không ở bên cạnh ngài...” Dạ Ẩn khó xử, muốn hắn mang thần y cùng đi nếu Lục hoàng tử có sơ xuất gì, gia sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.
”Việc này không được thương lượng, cỏ Xích Nguyệt Minh Châu cùng máu Ngân Hồ đều ở đây, ta sẽ không có việc gì, Tức Mặc ở ngay tại Thiên Điện, ngươi đi tìm hắn đi.” thanh âm Quân Triệt tuy rằng suy yếu, nhưng vẫn mang theo cảm giác áp bách không cho phép người khác kháng cự phân phó của hắn.
”Vâng, Dạ Ẩn lĩnh mệnh, nhất định có thể tìm được Lê Vương Điện hạ.”
Quân Triệt cười nhạt một tiếng, hắn cho tới bây giờ vẫn tin tưởng thất đệ.
Rừng Dương Cung trong Thiên Điện, Tức Mặc Hành Vân đang nhàn tản, sung túc, nằm trên giường, bắt chéo hai chân, ăn điểm tâm cung đình, hắn ở chỗ này hơn phân nửa là vì trong hoàng cung có điểm tâm cực phẩm mà thế gian không có.
Hoa đào tô trong miệng còn chưa có nuốt xuống, hắn đã bị một người xách lên.
”Tức Mặc đại nhân, ngài còn có tâm tư ở chỗ này ăn điểm tâm sao?” Dạ Ẩn tức giận mở miệng.
Tức Mặc Hành Vân vỗ vỗ phần ngực, tức giận nói: “Kém chút nữa ngươi đã đem ta nghẹn chết, Dạ Ẩn ngươi lần sau có thể đối đãi với bản thần y ôn nhu một chút được không?”
Dạ Ẩn liếc mắt nhìn hắn, tỏ vẻ đó là chuyện không thể: “Đi thôi, gia ở Nam cảnh có khả năng đã bị độc phát, ngươi cùng ta bay giờ lập tức lên đường.”
”Ngươi dựa vào cái gì muốn ta đi theo ngươi? Hai huynh đệ bọn họ chỉ biết nhiệt tình ép buộc ta!” Tức Mặc Hành Vân tuy nói như thế, nhưng vẫn ngồi dậy.
”Đại nhân đồ ngươi cần ta đã thu thập xong, cho nên lập tức lên đường đi.” Dạ Ẩn giơ gói đồ trong tay lên.
Tức Mặc Hành Vân nhìn thấy liền phát hiện ra đây là hòm thuốc tùy thân chứa đầy dược phẩm của hắn, Dạ Ẩn này làm việc thật là chu toàn.
”Đợi một chút, còn có một thứ rất trọng yếu ngươi không nhớ mang theo.” Tức Mặc Hành Vân khẽ nháy mắt, đôi mắt đào hoa mị hoặc nhìn chằm chằm Dạ Ẩn.
”Thần y đại nhân, ngươi nói có một vật trọng yếu, đó là vật gì?” Dạ Ẩn khóe miệng co giật, ẩn ẩn đoán được cái vật trong lời nói của hắn là vật gì.
”Nha, chính là cái này, nhân gian cực phẩm - - hoa đào tô a!” Tức Mặc Hành Vân bưng một mâm hoa đào tô lên, đặt ở chóp mũi hít sâu, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt rất say mê.
”Đại nhân khi nào trở về ngài lại ăn không được sao?” Dạ Ẩn nâng trán, hắn đã quên mất Tức Mặc thần y này khi nào thì có thể nói chuyện đứng đắn được chứ.
Tức Mặc Hành Vân lắc lắc ngón tay thon dài, nói: “Vậy cũng không được, hiện tại chính là thời điểm hoa đào nở đẹp nhất, hoa đào tô này chính là mê người nhất, ta muốn mang một ít để ăn trên đường.”
Dạ Ẩn không thể nhịn được nữa, trực tiếp lôi tay hắn, kéo hắn chạy vội ra bên ngoài. Dọc đường đi, không ngừng nghe thấy tiếng la của hắn.
”Dạ Ẩn, đưa ta... Hoa... Đào...Tô...”