• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được, không đùa ngươi cũng được thôi, nhưng ta có một điều kiện..." Lâm Tử Lộc giảo hoạt cười.

Dạ Ẩn biết rõ vương phi nhà mình không phải là một người lương thiện như vậy, nhưng mà hắn có sự lựa chọn nào khác sao, ai bảo vương gia nhà hắn còn đáng sợ hơn? Hắn kiên trì nói: "Vương phi cứ việc nói."

"Có ba điều kiện, thứ nhất, ngươi không cần cứ mở miệng là lại gọi ta một tiếng vương phi, gọi ta Lộc công tử." Lâm Tử Lộc vươn một đầu ngón tay, quơ quơ ở trước mắt Dạ Ẩn.

"Vâng, Lộc công tử." Yêu cầu này rất đơn giản, Dạ Ẩn ngay lập tức đáp ứng một cách rất thống khoái.

"Thứ hai, mà thôi... chờ ta nghĩ tiếp sẽ nói cho ngươi sau, trước hết cứ như vậy đi." Âm mưu đạt được, nàng dẫn đầu đuổi theo Quân Lâm, mới vừa đi được hai bước, lại quay đầu hướng về phía Dạ Ẩn, chớp chớp mắt nói: "Yên tâm, đi theo ta ngươi sẽ không ăn mệt đâu, ta sẽ nói tốt giúp ngươi trước mặt vương gia."

Dạ Ẩn vừa nãy còn có chút ấm ức, khi nghe được lời nói này của Lâm Tử Lộc, hai mắt nhanh chóng trở nên sáng ngời.

Vẫn là vương phi tốt, đừng nói là ba điều kiện, bao nhiêu điều kiện hắn cũng có thể đáp ứng. Đương nhiên, những lời này hắn cũng chỉ dám nói thầm ở trong lòng.

Về đến nơi, Quân Lâm đã nhốt mình ở trong phòng, Lâm Tử Lộc cũng không rảnh quan tâm đến hắn, bởi vì Liên Nhi vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

"Như thế nào?” Thấy Tức Mặc Hành Vân buông tay Liên Nhi xuống, Lâm Tử Lộc vội vàng hỏi.

Tức Mặc Hành Vân ngáp một cái, rồi mới oán hận nhìn về phía Lâm Tử Lộc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta vốn là thần y đệ nhất thiên hạ, hiện tại vì mấy người các ngươi mà phải ra mặt trị loại bệnh vặt vãnh này, thật sự là đại tài tiểu dụng, tức chết ta!"

Lâm Tử Lộc cảm thấy người này đang phát hết một bụng bức bách đã được tích tụ qua bao nhiêu năm tháng hầu hạ Quân Lâm lên đầu nàng, cách áp dụng này rất không khoa học nha, vì sao lại trút giận với nàng chứ?

Thôi, vì Liên Nhi nàng đành phải nhịn.

"Thần y, à không, là thần y đại nhân, ngươi có y thuật vĩ đại siêu quần, có thể khởi tử hồi sinh, bệnh gì có thể làm khó được ngươi chứ, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc Liên Nhi mắc bệnh gì không?"

"Nàng chỉ là bị kinh hách, mấy ngày nay tinh thần luôn luôn lo lắng, với lại thường ngày ăn quá ít, cho nên mới bị hôn mê." Tức Mặc Hành Vân nói một hồi, nhưng vẫn chưa nói vào điểm quan trọng.

"Cho nên nàng bị bệnh có nặng không? Lúc nào mới có thể tỉnh lại?" Lâm Tử Lộc cảm thấy trao đổi với vị thần y này cũng là một việc rất khó, đòi hỏi người ta phải có tính nhẫn nại khá cao.

"Nàng không có việc gì hết, ngủ chán sẽ tỉnh dậy thôi."

Vừa dứt lời, Tức Mặc Hành Vân chỉ cảm thấy cổ áo mình bị người ta xốc lên, loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa thân thiết này lại tới nữa.

Dạ Ẩn lưu loát xem Tức Mặc Hành Vân như đồ bỏ đi, ném hắn ra ngoài cửa.

"Tử Thần côn, ngươi dám kiêu ngạo ở trước mặt cô nãi nãi ta!" Giọng nói của Lâm Tử Lộc không biết so với Tức Mặc Hành Vân kiêu ngạo hơn bao nhiêu lần, Tức Mặc Hành Vân nghe vậy, tức giận đến hộc máu.

"Tiểu bạch thỏ, ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa, không biết tốt xấu..." Tức Mặc Hành Vân khản cổ quát.

Thời điểm Xuân bưng thuốc tới thì nhìn được cảnh tượng Tức Mặc Hành Vân bị ném ra ngoài.

"Cô nương thật là lợi hại, có thể trị được tính cách bướng bỉnh của Tức Mặc thần y."

Lâm Tử Lộc theo bản năng trả lời: "Người đó có rất nhiều thói quen xấu, không dạy dỗ một chút chắc đến cả lóc nhà cũng bị hắn dỡ xuống mất.” Nói xong mới ý thức được, người vừa nói là Xuân, vì thế xấu hổ sờ sờ đầu, hắng giọng nói: "Nguyên lai là Xuân cô nương..."

"Ra mắt Lâm cô nương, Xuân tới để đưa thuốc." Xuân hơi cúi người, xem như là thi lễ.

Lâm Tử Lộc cũng đáp lễ lại, sau đó tiếp nhận chén thuốc trong tay Xuân: "Làm Xuân cô nương lo lắng rồi."

"Không có, Xuân cũng chỉ là theo sự phân phó của công tử mà làm việc thôi. Thân thể của vị cô nương này đã không có gì đáng ngại, vậy Lâm cô nương cũng không nên quá mức lo lắng." Xuân vừa nói vừa tiến đến gần Lâm Tử Lộc, nhẹ nhàng nâng Liên Nhi dậy.

"Thay ta tạ ơn Tô huynh." Lâm Tử Lộc bưng chén thuốc lên, cẩn thận mớm thuốc cho Liên Nhi.

Một muỗng rồi lại một muỗng, mãi một lúc sau mới thấy đáy chén, thuốc đã uống hết, cũng đến lúc Xuân phải rời đi, trước khi đi còn không quên để lại một câu: "Nếu Lâm cô nương thật sự cảm kích công tử nhà ta thì có thể tự mình đến nói lời cảm tạ, chiều ngày mai chúng ta phải rời khỏi huyện An Nhạc rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK