Dạ Ẩn trong lòng khổ không thôi, ai biết tư tưởng của người Đoạn gia lại có thể xấu xa đến như vậy chứ, dù sao bây giờ trong lòng vương vì lo lắng cho vương phi mà nóng như lửa đốt, hắn có khuyên giải như thế nào thì người cũng sé không nghe lọt tai, hắn chỉ còn cách đi theolo thu dọn tàn cục. Dạ Ẩn đứng dậy, hung hăng đạp cho Đoạn Lệ một cước cho đỡ bực mình rồi mới rời đi.
Đêm đến, trên đường bay lượn từng đạo bóng đen, nhân thủ của đám người Quân Lâm không đủ, nên hắn chỉ đành nhịn xuống khó chịu trong lòng mà đi tìm sự trợ giúp từ phía Tô Ngọc Li. Tuy rằng rất hắn rất muốn nói: Người của chính mình thì mình sẽ tự đi tìm. Nhưng vì sự an nguy của nàng hắn đều có thể buông bỏ hết thảy.
Trong Túy Yên Lâu lúc này Lâm Tử Lộc hoàn toàn không biết người bên ngoài bởi vì đi nàng mà đã huyên náo gà bay chó sủa không yên.
Sau khi ngâm trong thùng nước lạnh một lúc, Lâm Tử Lộc rốt cục dần dần thanh tỉnh.
Lông mi dài dày như cái quạt khẽ chớp chớp, Lâm Tử Lộc chậm rãi mở mắt. Sương mù trong mắt đã dần tan hết, ánh sáng nơi đáy mắt thay phiên lưu động.
Thấy Lâm Tử Lộc tỉnh, Liên Nhi buông quyển sách trên tay xuống.
"Cô nương, hiện tại trong người còn cảm giác khó chịu không?"
"Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn ngươi." Lâm Tử Lộc ngẩng xem xét vị hoàng y nữ tử trước mắt này, nàng ấy không giống một nữ tử phong trần mà lại có khí chất tươi mát thoát tục, giữa trán là tư thái dịu dàng, khiến long người ấm áp.
Liên Nhi cười nhẹ, cầm lấy một bộ xiêm y đã được chuẩn bị từ trước, sau đó đỡ Lâm Tử Lộc ra khỏi bồn tắm: "Cô nương nếu mà người không ghét bỏ xiêm y của ta thì trước hết cứ dùng tạm đi, nơi này của ta không có nam trang, chỉ có bộ y phục bằng lụa mỏng này thôi."
Lâm Tử Lộc cũng biết là không còn biện pháp nào khác, thanh sam trên người nàng đã ướt đẫm, thật sự là không thể mặc được nữa, Lâm Tử Lộc chỉ đành phải thay nữ trang.
Lâm Tử Lộc đi đến phía sau tấm bình phong, sửa sang một lúc rồi mới đi ra, Liên Nhi nhìn thấy bộ dáng của Lâm Tử Lộc sau khi thay nữ trang thì không nén nổi tia kinh diễm nơi đáy mắt.
Thiếu nữ kia dáng người cao gầy, mặc y phục lụa mỏng của Liên Nhi có chút ngắn nên bị lộ ra một đoạn mắt cá chân, trắng nõn mịn màng như bạch ngọc, cái eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay.
Áo ngực với kiểu váy này làm cho Lâm Tử Lộc có chút khó chịu, dù sao nàng cũng không có thói quen mặc nữ trang, Lâm Tử Lộc dùng hai tay che chắn trước ngực, vì hành động này mà đầu ngón tay của Lâm Tử Lộc chạm nhẹ lên chiếc xương quai xanh đẹp mắt.
Lâm Tử Lộc hơi ngẩng đầu lên, đường nét trên khuôn mặt có thể nói là tuyệt mỹ hiếm có trên đời, làn da như mỡ đông, một gương mặt trái xoan, trên đó được khảm một đôi mắt hạnh, con ngươi đen láy như ngọc lưu ly linh động, Lâm Tử Lộc không giống một người mà nhân gian có thể sở hữu, mà giống như là một vị tiên tử lạc xuống trần gian.
Chiếc môi son không tô mà đỏ của Lâm Tử Lộc khẽ mở, lời nói sắp sửa nói ra nháy mắt đã phá hủy một chút tiên khí trên người nàng: "Tỷ tỷ có chiếc áo ngoài nào để ta bên ngoài không? Mặc một bộ y phục hở hang như thế này, không phải là ta sẽ tự rước lấy nhục sao?" Mấy câu nói sau Lâm Tử Lộc chỉ nói thầm trong miệng Liên Nhi không hề nghe thấy.
Liên Nhi phục hồi lại tinh thần, lấy đến một kiện ngoại bào trên giường đưa cho Lâm Tử Lộc phủ thêm, sau đó mở miệng cảm thán nói: "Cô nương, bộ dạng của người thật sự là động lòng người, nhìn ngươi mặc nữ trang rất xinh đẹp, vì sao lại phải nữ giả nam trang?"
Lâm Tử Lộc buộc lại vạt áo, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vị nữ tử tươi mát thoát tục trước mắt, trong lòng xuân tâm xao động không thôi, vì thế thốt ra: "Tự nhiên là vì trên đời này còn có những người chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa như tỷ tỷ a!"
Thấy Liên Nhi không hiểu ý mình, Lâm Tử Lộc lại tiếp tục nói thêm: "Nam nhân trong thiên hạ không phải thứ gì tốt, sự tồn tại của ta là vì giải cứu những người như tỷ tỷ a."
"Ha ha..." Liên Nhi che miệng cười khẽ, không nghĩ tới vị cô nương này lại thú vị như vậy.
"Đúng rồi, ta gọi là Lâm Tử Lộc, không biết phương của tỷ tỷ danh là gì?" Lâm Tử Lộc thật tự nhiên đi tới kéo tay Liên Nhi, giống như hai người bọn họ là bằng hữu lâu năm vậy.
"Liên Nhi." Liên Nhi nhìn hai bàn tay như búp măng, thon dài trắng nõn trên tay mình, trong lòng mềm mại một mảnh.
"Liên Nhi? Không có họ sao?" Lâm Tử Lộc sợ rằng bản thân mình lại gặp gỡ phải một người không có họ giống như tiểu Lâm tử, rồi sau này lại đột nhiên có quốc họ khiến cho nàng trở tay không kịp, không hề có phòng bị.
Đề tài kéo đến chỗ này, thủy mâu Liên Nhi không tự giác tối sầm vài phần, bên trong giọng nói ôn nhu chứa một tia ưu thương không dễ dàng phát giác: "Những nữ tử phong trần giống như Liên Nhi không xứng có họ, chỉ khi nào có người nguyện ý chuộc thân thì ngày đó chúng ta sẽ có tư cách có họ." Nhưng mà nếu như ngày đó đến, họ của bọn họ cũng do người ta trao cho, họ cũ của bản thân họ cũng không thể dùng được, vậy cái họ đó có ý nghĩa gì đâu.