• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nói đi." Lâm Tử Lộc không dấu vết đưa mắt về phía Quân Lâm một cái, thấy hắn hoàn toàn không có biểu cảm gì, ánh mắt nàng có chút mơ hồ, nhìn về phía một cây liễu cách đó không xa.

"Vân nhi, phụ thân có lỗi với con..." Đoạn Lệ đau lòng nhìn Đoạn Chi Vân.

"Người nói bậy gì vậy, phụ thân, người không có lỗi gì với Vân nhi hết, Vân nhi đi một chút rồi sẽ trở lại." Đoạn Chi Vân không hiểu thần sắc phức tạp trong mắt Đoạn Lệ, nhưng cũng không thể trách nàng được, Đoạn gia đại tiểu thư luôn ngang ngược, khó tránh khỏi có chút ngực to não nhỏ.

Nàng nới lỏng bàn tay tiểu Mai ra, bản thân bước về phía Lâm Tử Lộc.

Trong mắt không giấu được tình cảm thắm thiết dành cho Lâm Tử Lộc, nàng ta từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy, Lâm Tử Lộc chính là nam nhân định mệnh của Đoạn Chi Vân nàng.

Lúc này Lâm Tử Lộc đã biết tư tưởng xấu xa của người Đoạn gia, tự nhiên bị Đoạn Chi Vân nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm.

Tuy rằng bản thân nàng cũng là nữ nhân, nhưng nếu như bị sắc nữ này phi lễ thì vẫn là một trải nghiệm đáng sợ.

Lần này Dạ Ẩn đã biết nên quan sát tình hình tỉ mỉ hơn trước, khi thấy mày Lâm Tử Lộc nhíu lại, hắn chỉ cần một cái chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Tử Lộc, dùng một chưởng đẩy ngã Đoạn Chi Vân trên mặt đất.

Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Đoạn Chi Vân, ở trong lòng Lâm Tử Lộc thầm vứt cho Dạ Ẩn một ngón tay cái, làm tốt lắm.

Dạ Ẩn một cước dẫm lên lưng Đoạn Chi Vân, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, hắn là ám vệ, từ nhỏ đã định sẵn phải lãnh huyết vô tình, hơn nữa chủ nhân của hắn, Quân Lâm, còn là một người thanh tâm quả dục, từ trước đến giờ chưa bao giờ cho nữ tử sắc mặt tốt.

Đương nhiên Lâm Tử Lộc là một trường hợp ngoại lệ, còn là đối tượng mà hắn nên nịnh bợ, vì nàng là vương phi tương lai.

Dạ Ẩn chân chó mở miệng: "Công tử, người muốn xử trí như thế nào?"

"Đế đó, ta tới." Lâm Tử Lộc còn chưa có quên sỉ nhục ngày đó, nếu nàng ta đã muốn gạo nấu thành cơm thì nàng sẽ cho nàng ta nấu đủ.

Quân Lâm chủ động buông tay nàng ra, vương phi của hắn muốn ức hiếp người, hắn vẫn nên phối hợp với nàng thì hơn.

Đạt được tự do, Lâm Tử Lộc khoa trương xoa xoa hai tay, đưa lưng về phía Quân Lâm.

Nàng hướng về phía Dạ Ẩn, ngoắc ngoắc ngón tay.

Dạ Ẩn từ trong tay áo lấy ra một cái chiết phiến, đưa nó tới trước mặt Lâm Tử Lộc.

Cảm nhận được hơi lành lạnh trên lòng bàn tay, Lâm Tử Lộc thu hồi bàn tay, dùng chiết phiến đẩy cằm Đoạn Chi Vân lên.

Một chưởng kia của Dạ Ẩn không hề nhẹ chút nào, trên mặt Đoạn Chi Vân đã sớm sưng đỏ, khóe miệng còn tràn ra tơ máu.

"Chậc chậc, sớm biết như thế này thì sao lúc trước còn làm..." Lâm Tử Lộc lắc đầu, tiếc hận nhìn dáng vẻ chật vật giống một tên khất cái của đại tiểu thư Đoạn gia.

"Ngươi, sao ngươi dám đối xử như thế này với bản tiểu thư chứ, phụ thân ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Miệng Đoạn Chi Vân tràn đầy máu loãng, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, rất khó để nghe rõ từng chữ.

"Phụ thân ngươi? Ha ha, ông ta cũng không phải chỉ là phụ thân của một mình ngươi, phải khẳng định một điều là Đoạn gia gia chủ rất biết xem xét thời thế." Lâm Tử Lộc hiện tại đã cảm nhận được mức độ ngu dại của Đoạn Chi Vân, không biết là nên hình dung cô ta như thế nào nữa, là do quá đơn thuần hay là do quá ngu xuẩn đây.

Đoạn Chi Vân sửng sốt một chút, những trong mắt vẫn tràn đầy tin tưởng: "Hừ, phụ thân ta chính là gia chủ Đoạn gia, ngươi dám động vào ta thì sẽ kẻ địch của toàn bộ Đoạn gia chúng ta."

Lâm Tử Lộc nở một nụ cười nhạt, khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận như cây liễu vừa bị một cơn gió nhẽ khẽ lướt qua, nói ra lời nói thật tâm: "Ngươi xem thử xem cái người mà ngươi gọi là phụ thân là như thế nào, cái ngươi gọi là Đoạn gia, nhà của người, ngươi nhìn kỹ xem ai trong số họ sẽ quan tâm đến sự an nguy của ngươi. Biết rõ là hang cọp mà con tự tay đưa ngươi vào, ngươi bị đánh ra nông nỗi này mà không thay ngươi ra mặt, còn tin bọn họ sẽ bảo vệ ngươi sao?"

Đoạn Chi Vân nghe những lời nói kia của Lâm Tử Lộc xong, máy móc quay đầu, tốn một phen khí lực mới mở được đôi mắt sưng đỏ, hai đôi mắt trong veo nhìn về phía đám người bên kia.

Hình như lời nói của Lâm Tử Lộc không phải là hoàn toàn sai, phụ thân tốt của nàng đang nhắm nghiền hai mắt, quay đầu đi, không nhìn về phía bên này. Trong mắt các ca ca của nàng không có tí ti tình cảm nào, bọn muội muội thì đang che miệng cười trộm, đám hộ viện ở bên cạnh thì càng quá đáng hơn, từ đầu tới cuối đều là ánh mắt chán ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK