Dạ Ẩn chỉ có thể nghe lệnh, cứng ngắc kéo ghế dựa ra, ngồi xuống. Tay chân đều không biết nên để ở nơi đâu.
Tức Mặc Hành Vân một điểm cũng chưa từng chú ý chuyện tình xảy ra ở bên này, mắt nhìn chằm chằm vào nồi chim uyên ương, tò mò xem xét, có thể nhìn ra một cái động.
"ở giữa cái nồi này có một ống tròn đem nước lèo màu hồng cách biệt ở bên ngoài, để không ảnh hưởng hương vị của nước lèo, nước lèo này được hầm từ xương gà, trong nước này có hàng trăm loại hương liệu được xử lý đặc thù, thật là một sự hòa quyện kì diệu!"
Nghe Tức Mặc Hành Vân nói chuyện cả buổi, Lâm Tử Lộc giống như tìm được tri kỷ, hai mắt nàng sáng quắc nhìn về phía hắn.
"Tức Mặc thần y, không nghĩ tới ngươi cũng là người đồng đạo nha!"
Tức Mặc Hành Vân đem ghế dựa kéo đến gần chỗ nàng, kéo tay Lâm Tử Lộc, hai người bốn mắt nhìn nhau: "Tiểu bạch thỏ, tâm nguyện lớn nhất của Tức Mặc Hành Vân ta chính là thưởng thức tất cả mỹ thực trong thiên hạ, món lẩu này của ngươirất hợp khẩu vị của ta!"
"Giấc mộng của Lộc mỗ cũng chính là ăn hết mỹ thực trong thiên hạ đó, hai người chúng ta thật sự là không mưu mà hợp.”
Hai người nói rõ ràng những lời trong lòng mình xong, bất giác cảm thấy nhiệt độ trong phòng có chút lạnh, cả người như là được bao quanh một tầng băng tuyết vậy.
Dạ Ẩn ẩn nhẫn, nhưng không tụ chủ hơi run run, đem cả cái ghế và Tức Mặc Hành Vân kéo đi chỗ khác. Hắn không muốn bị ánh mắt Vương Gia đông chết đâu.
"Tiểu Lâm tử, ngươi có cảm thấy lạnh không? Tự nhiên ta thấy lạnh, chuyện này thật kỳ lạ." Lâm Tử Lộc không rõ chân tướng, quay đầu hỏi Quân Lâm.
"Đại khái là do ngươi bị bệnh thương hàn mới khỏi nên mới cảm thấy như vậy." Quân Lâm mặt không hồng tim không đập mạnh, rất tự nhiên nói ra lời này.
Uy uy, thật sự là một người không biết xấu hổ, không biết là ai ban ngày ban xuất ra lãnh khí. Tức Mặc Hành Vân dùng ánh mắt để bày tỏ nội tâm bất mãn của mình.
Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn thưởng thức mỹ thực.
Chỉ chốc lát sau, cái giá trên bàn ăn đã được chất đầy đồ ăn, đủ loại rực rỡ sắc màu, Trần Chưởng nhiệt tình hỏi han: "Chủ nhân, đồ ăn của các ngài đã được dọn lên đủ rồi, các ngài có muốn truyền mấy thị nữ đến đây khảy đàn không?"
"Không cần, các ngươi lui xuống trước đi, cũng không cần lưu lại người hầu hạ, chính chúng ta sẽ làm." Lâm Tử Lộc biết Quân Lâm thích yên tĩnh.
"Vâng, ngài có việc gì cần thì cứ phân phó cho hạ nhân ở ngoài cửa phòng." Trần Chưởng nói xong, liền thức thời rời khỏi phòng.
Lúc này, nồi lẩu đã sôi, trào lên, Lâm Tử Lộc bưng lên một đĩa khoai tây thả vào trong nồi, sau đó hướng về phía Tức Mặc Hành Vân, liếc mắt ra hiệu, bởi vì nàng nhìn ra được Tức Mặc Hành Vân đã nóng lòng muốn thử lắm rồi.
Nhìn thấy Lâm Tử Lộc ra hiệu với hắn, Tức Mặc Hành Vân thuận buồm xuôi gió gắp thức ăn hắn muốn ăn để vào trong nồi nẩu, càng gắp càng vui vẻ...
"Đủ rồi, nhiêu đây đã là nhiều lắm rồi, chỗ còn lại để lát nữa hãy bỏ vào đi." Lâm Tử Lộc cười, Tức Mặc Hành Vân thật là một người tham ăn, nhìn thấy đồ ăn muốn dừng cũng dừng không nổi.
Nghe vậy, lúc này Tức Mặc Hành Vân mới ngừng lại động tác lại, mông vừa dính vào ghế dựa, lại đứng lên, đưa tay lấy qua một chiếc bình sứ trên bàn.
Hắn khoa trương mở nắp bình, dí mũi ngửi ngửi, phi thường thích ý ngẩng đầu lên, thở dài nói: "Thật là mới mẻ nha, đem cam vàquýt đập nát ra, lấy nước, rồi cho một lượng đường và nước thích hợp, Tiểu bạch thỏ, hôm nay Hành Vân thật sự đã được mở mang tầm mắt, ta rất bội phục ngươi đó."
"Hắc hắc, mấy cái này chỉ là chút tiểu xảo thôi, thần y không chê cười đã là nể tình Lộc mỗ rồi." Lâm Tử Lộc gõ gõ cốc sứ trước mặt.
"Được rồi." Tức Mặc Hành Vân thật sự vui vẻ, sau đó còn không quên hỏi: "Tiểu bạch thỏ, loại nước này có tên không?"
Lâm Tử Lộc trợn trừng mắt: "Ai kêu là tiểu bạch thỏ!"
"Đúng, đúng, phải là Lộc huynh mới đúng." Tức Mặc Hành Vân vội vàng sửa lại cách xưng hô.
"Được, đã không còn sai biệt lắm. Ngươi đã thành tâm thành ý hỏi, ta đây cũng nên có lòng từ bi nói cho ngươi, vì phòng ngừa thiên hạ bị phá hư sự cân bằng, vì thủ hộ hòa bình trong thiên hạ, vì những mỹ vị chân chính, những món ăn trân phẩm đáng yêu lại mê người, quán lẩu Mễ Kỳ Lâm đã phát minh ra nước ép cam quýt, hương vị không có giới hạn, hương vị trái cây nào cũng có, từ từ ngươi sẽ có dịp được thưởng thức."
Lâm Tử Lộc nói đến mỹ vị, ngay lập tức thao thao bất tuyệt, không có biện pháp tự kềm chế.