Ai biết được sau khi Quân Lâm nghe xong quyến rũ cười một cái, giọng nói đầy từ tính như có như không vờn bên tai Lâm Tử Lộc, giống như giọng ca của hải yêu có thể mê hoặc lòng người, nhưng không biết bây giờ là ai mê hoặc tâm ai đây.
"Có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, làm sao ta có thể bình tĩnh?"
Mặt Lâm Tử Lộc lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Đều đã là khi nào rồi mà người còn đùa nữa!"
"Ta có chưa bao giờ đùa nàng." Quân Lâm nghiêm túc đáp lại.
"Ta là đang quan tâm đến thân thể ngươi." Lâm Tử Lộc cảm thấy người này thật sự là không hiểu được ý trong lời nói của nàng, quả nhiên não hai người bọn họ có cách hoạt động bất đồng.
"Yên tâm, thân thể của ta rất tốt, nhưng mà hình như Nguyệt nhi có chút nặng hơn trước." Quân Lâm biết rõ làm thế nào để dời đi sự chú ý của Lâm Tử Lộc, phương pháp tốt nhất chính là nhắc tới cân nặng của nàng, nàng tựa hồ rất để ý đến cân nặng của bản thân, không chỉ là để ý ở mức độ bình thường.
"Thật sự? Xem ra phương pháp bảo dưỡng của ta không sai, bất quá... ngươi không thích ta tăng cân sao?" Lâm Tử Lộc xem như phản ứng kịp.
"Nguyệt nhi rất nhẹ, chỉ là chạy một đoạn đường dài như vậy, ta tự nhiên sẽ có chút mệt mỏ, chuyện này sao có thể tránh khỏi chứ." Hắn đã tận lực điều chỉnh hô hấp của bản thân, để nó nghe không quá dồn dập.
"Thì ra là thế, ta đã nghĩ như thế nào mà tim ngươi lại đập nhanh như vậy. Nhưng mà sao ngươi không dùng khinh công?" Lâm Tử Lộc kém chút nữa thì đã quên, dùng khinh công để chạy trốn không phải là sẽ nhanh hơn dùng chân chạy sao?
"Không cần, chỉ cần chạy như vậy là bọn họ sẽ không thể đuổi theo kịp." Ngay từ đầu Quân Lâm đã không có chút lo lắng về an nguy của bọn họ, bởi vì...
"Này... Hai người các ngươi đợi ta với!" Tức Mặc Hành Vân thở hổn hển đuổi theo.
Quân Lâm giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục giữ nguyên tốc độ chạy của mình, Lâm Tử Lộc thì khác, nàng từ trong ngực hắn nhô đầu ra, nhìn thấy Tức Mặc Hành Vân đang vắt chân lên cổ đuổi theo đằng sau thì vội vàng kêu Quân Lâm dừng lại.
Hắn ngàn vạn phần không muốn làm theo lời nàng nói, ánh mắt lạnh như kết băng nhìn về phía Tức Mặc Hành Vân.
"Thần y, ngươi làm như thế nào mà đào thoát vậy?" Lâm Tử Lộc không nghĩ tới Tức Mặc Hành Vân có bản sự lớn như vậy, mười mấy hắc y nhân thoạt nhìn cũng không dễ đối phó nha.
"Chút chuyện cỏn con này thì đã là gì, bản thần y võ công cái thế, sao có thể để cho người khác làm nhục, bọn chúng không ngoan ngoãn đầu hàng mới là lạ." Tức Mặc Hành Vân sờ sờ cái mũi, bộ dáng rắm thúi làm cho Lâm Tử Lộc không đành lòng nhìn thẳng.
"Được rồi, được rồi, chút công phu mèo cào của người mà được gọi là cái thế, vậy không biết trên đời này có bao nhiêu cao thủ võ lâm nữa." Lâm Tử Lộc hiển nhiên là tin tưởng lời nói của Quân Lâm, chỉ cần nhìn qua đã biết vị thần y không phải là võ lâm cao thủ, xem hình dáng tiểu thụ của hắn thì biết.
Tức Mặc Hành Vân hùng hổ đi tới, hai tay chống nạnh: "Ngươi đừng không tin, khi mười mấy hán tử kia xông tới, ta trái một quyền, phải một quyền, bọn họ đã bị ta đánh cho tè ra quần. Lão đại của bọn họ bổ một đao tới phía ta, chuyện này nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh..."
Lâm Tử Lộc vứt cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ xem thường, kéo cánh tay Quân Lâm, xoay người muốn bỏ đi: "Không nói thật thì thôi, tiểu Lâm tử, chúng ta đi."
"Ôi chao, ai, ôi, ta nói đều là sự thật mà, sao ai cũng không tin ta, tư thế ta oai hùng hiên ngang như vậy..." Tức Mặc Hành Vân vội vàng đuổi kịp hai người bọn họ, không ngừng tiếng huyên náo ở bên tai Lâm Tử Lộc.
"Phiền." Quân Lâm chuyển Lâm Tử Lộc sang hướng đối diện, ngăn cách nàng cùng Tức Mặc Hành Vân.
Tức Mặc Hành Vân cảm giác cả người chợt lạnh, như là đang kề bên canh một khối băng di động thật lớn vậy.
Hắn run rẩy một chút, mới mở miệng nói: "Ngươi... Ta không nói là được chứ gì, ngươi cách xa ta một chút."
Hắn tự giác đi tới gần chỗ Lâm Tử Lộc, trên vạt áo nàng bỗng nhiên có thêm một bàn tay khác, Quân Lâm thấy vậy thì rất là khôn vui, xách Tức Mặc Hành Vân giống như một gà con, quăng hắn sang một bên.
"Tiểu bạch thỏ, cứu mạng! Ta sẽ dậy ngươi làm thế nào để đẩy lùi địch nhân!" Tức Mặc Hành Vân tội nghiệp nhìn về phía Lâm Tử Lộc, bên trong một đôi mắt đào hoa toàn là sương mù: “Bản thần y tùy tiện dùng chút độc dược làm chết hai người..."