• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lâm Tử Lộc tỉnh lại ngay lập tức ồn ào đòi đi Mễ Kỳ Lâm, sợ tửu lâu bảo bối của nàng có sơ xuất gì.

Phe phẩy tiểu Chiết Phiến trên tay, Lâm Tử Lộc đi đến trước cửa Mễ Kỳ Lâm, nàng mới phát giác bản thân mình đã lo lắng quá rồi.

"Không nghĩ tới Nguyệt nhi thật lợi hại nha." Quân Lâm không biết từ nơi nào xuất hiện, đứng ở bên người Lâm Tử Lộc.

"Ha ha, ta còn rất nhiều chỗ lợi hại nha!" Lâm Tử Lộc đắc ý cười, lập tức lại ngẩng đầu nhìn người đột nhiên xuất hiện này.

Hắn vừa vặn cũng đang cúi đầu nhìn nàng, trên mặt không có dư thừa chút biểu cảm nào. Chính là trên mặt hắn còn đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc, che khuất nửa gương mặt, nhìn thế nào nàng cũng thấy thật chướng mắt.

Nhớ kỹ sáng nay Lâm Tử Lộc vừa nhìn thấy Quân Lâm mang mặt nạ, ngay tức khác giật mình, tò mò hỏi hắn vì sao phải đeo mặt nạ. Hắn chỉ đáp, tất nhiên là vì không muốn để cho người khác nhìn thấy mặt hắn. Khi nghe được câu trả lời này, Lâm Tử Lộc liếc hắn một cái, nàng thừa nhận hắn rất tuấn tú, nhưng cũng không cần phải tự kỷ đến mức độ này đi, đẹp trai còn sợ người khác nhìn sao? Chẳng nhẽ người ta nhìn nhiều một chút thì hắn bớt đẹp trai một chút? Thực không hiểu nổi hắn.

Hiện giờ Quân Lâm đã khôi phục trí nhớ, hơi thở trên người hắn có nhiều hơn vài phần bí hiểm, cả người đều trở nên lạnh lẽo.

Giờ phút này nhìn vào ánh mắt hắn, Lâm Tử Lộc có thể cảm nhận được bên trong nó có chứa rất nhiều tạp chất, vừa thâm thúy, vừa sâu không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.

Lâm Tử Lộc không dấu vết quay đầu đi về phía trước đi, thuận tiện nói to với người phía sau: "Tiểu Lâm tử, còn không nhanh đuổi theo?"

Nghe vậy, Quân Lâm cười nhẹ, tiến về phía bóng dáng màu xanh nhạt đằng trước.

Đứng một bên nãy giờ, cả người Dạ Ẩn cũng không chịu được run lên, hắn cảm thấy thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra, Vương Gia nhà bọn họ khi nào lại tốt tính như vậy, động một chút là cười ôn nhu, như gió xuân.

Khi ở cùng tiểu cô nương tên Lâm Tử Lộc kia, vương gia khác hẳn với lúc trước, trên người có thêm vài phần nhân khí, lãnh khí cũng được vương gia nhà hắn thu liễm lại.

Trước cửa Mễ Kỳ Lâm không còn bày mấy bàn như hôm trước nữa, bởi vì tiệm của bọn họ không cần hấp dẫn thêm nhiều khách nhân qua đường, lúc này chuyện này nghiễm nhiên là không cần thiết rồi.

Bởi vì khách nhân của Mễ Kỳ Lâm chen đầy trước cửa, nhưng bọn họ cũng không có gây rối mà trật tự xếp hàng, đợi đến lượt mình.

Lâm Tử Lộc bước vào đại môn Mễ Kỳ Lâm, nhìn cảnh tượng người người tấp nập trong tiệm, nàng hết sức hài lòng.

Trong đại sảnh mùi thức ăn tràn ngập, nơi nơi đều có tiếng người ồn ào, bên này thì uống rượu, bên kia thì ăn lẩu, thưởng thức mỹ thực là một đại điều thú vị của nhân sinh. Người không biết uống rượu thì có thể uống nước trái cây, cách làm nước ép trái cây đều được Lâm Tử Lộc truyền thụ lại cho thị nữ.

"Chưởng sự nơi này bận đến mức không đem chủ tử của mình vào trong mắt rồi." Quân Lâm chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên người Lâm Tử Lộc, nhìn quán lẩu náo nhiệt đến mức này, đáy lòng hắn cũng cảm thấy tự hào.

Lâm Tử Lộc thu hồi Chiết Phiến, lắc lắc đầu: "Không phải vậy, đây là mong muốn của Lộc mỗ. Lộc mỗ cũng không phải là hoàng thân quốc thích, làm sao lại có suy nghĩ mong chờ được người người nghênh đón chứ. Chân của Lộc mỗ ở trên người, bản thân tự vận động là được rồi."

Nói xong, ngay lập tức lôi kéo Quân Lâm đi hướng tới phía chủ quầy.

Hoàng thân quốc thích? Vương phi chẳng lẽ còn không được xem như hoàng thân quốc thích sao?

Lâm Tử Lộc đương nhiên không biết ý tưởng trong lòng Quân Lâm, thấy Trần Chưởng sự vùi đầu xử lý công việc, nàng cũng không muốn làm phiền hắn, không tính nói rõ thân phận của mình, lên tiếng: "Khụ khụ, đem phòng ở tầng cao nhất cho bản thiếu gia."

Đầu Trần Chưởng cũng không nâng, tiếp tục xử lý công vụ, nói: "Vị khách quan này, thật sự là xin lỗi, phòng cao nhất trong tiệm chúng ta không phải là phòng để cho khách nhân sử dụng... Không đúng, ngài làm sao mà biết được chuyện này?"

Hắn nghi hoặc, ngẩng đầu lên, bị công tử tuấn mỹ trước mặt làm cho giật mình, đây không phải là chủ nhân thần kỳ nhà bọn họ sao? Hắn vội vàng buông công việc trong tay, đi lại tiếp đón.

"Chủ nhân, ngài thế nào lại đến đây? Lưu Bảo Trai không phải đã truyền tin đến nói thân thể ngài không khoẻ sao?"

"Vô sự, chỉ là bịmắc bệnh phong hàn nhẹ mà thôi, uống vào thang thuốc giờ đã khỏe lại rồi."

Nghe Lâm Tử Lộc kể về bệnh tình của nàng nhẹ nhàng như vậy, Quân Lâm thật muốn lật tẩy nàng, hôm qua không biết là ai mang vẻ mặt cầu xin không chịu uống thuốc, chưa thấy ai uống thuốc màbày vẻ mặt như người sắp lên chiến trường, thấy chết không sờn.

"Chủ nhân phải chú ý thân thể, đúng rồi, ngài hiện tại muốn dùng phòng ở tầng cao nhất sao?" Trần Chưởng sự hỏi lại.

"Đúng, ngay bây giờ đi."

Phòng ở tầng cao nhất là nàng phân phó lưu lại, nàng dùng trước, sau đó mới mở cho khách nhân. Nàng cũng không muốn xuyên không đến đây, bản thân bận rộn nửa ngày, một chút đồ ăn cũng không có cơ hội thưởng thức, dù sao nàng muốn vừa lao động vừa hưởng thụ, vui chơi kết hợp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK