"Một đám nữ hài tử ngắm hoa, ngươi đi làm cái gì?" Lâm Tử Lộc uống một ngụm cháo, sau đó nói, hoàn toàn đã quên bản thân mình giờ này cũng là một người "nam nhân" trên danh nghĩa.
"Nhưng mà nữ nhân kia mời nàng đến không có hảo tâm, ta không yên tâm." Quân Lâm hắn chính là cảm thấy vị Đoạn tiểu thư kia rất không vừa mắt.
"Nàng ấy lại không thể đem ta ăn mất, người sợ gì chứ." Lâm Tử Lộc dở khóc dở cười, "Đến lúc đó nếu như ta bị giam giữ không có trở về, ngươi có thể mang người đánh đến Đoạn phủ."
"Một Đoạn phủ nho nhỏ chưa có cái lá gan này đi." Cho tới bây giờ Quân Lâm chưa từng đem Đoạn phủ để vào mắt, hắn chỉ đơn thuần không thích cái Đoạn tiểu thư kia mà thôi.
"Chắc bọn họ không dám làm gì ta đâu, họ nịnh bợ ta còn không kịp nữa là. Ta đến đó vui chơi một lúc rồi sẽ trở lại." Lâm Tử Lộc buông bát, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
"Dạ Ẩn." Quân Lâm hô một tiếng.
Sau đó chỉ thấy Dạ Ẩn không biết từ nơi nào xông ra, đi theo bên cạnh Lâm Tử Lộc.
"Mang theo hắn làm chi?" Lâm Tử Lộc cũng không muốn mang một cái hung thần ác sát thị vệ như vậy đến nơi hẹn.
"Ta và hắn, nàng tuyển chọn một người đi." Quân Lâm ngẩng đầu, cũng đặt cái chén trong tay xuống.
"Coi như quên đi, chọn hắn luôn đi." Lâm Tử Lộc bất đắc dĩ tuyển chọn một người, sau đó quay đầu nói với Dạ Ẩn, "Ngươi, tựa như vừa rồi ẩn nấp một bên cho ta, nếu ta không gọi ngươi không được hiện thân."
“Vâng ạ.” Dạ Ẩn nói xong, lại biến mất ở trước mắt Lâm Tử Lộc.
Vô luận xem bao nhiêu lần, Lâm Tử Lộc vẫn cảm thấy khinh công quá lợi hại thôi, nàng thật muốn học cái bản lĩnh này.
Vì thế Lộc công tử phe phẩy chiết phiến vui vẻ đi ngắm hoa, lưu lại một mình Quân Lâm buồn bực khó chịu.
Nghĩ đến Lâm Tử Lộc thế nhưng tuyển Dạ Ẩn, cũng không nhìn Quân Lâm hắn lấy một cái. Tốt cho ngươi Dạ Ẩn, nhìn ngươi trở về từ từ xem ta sẽ thu thập ngươi như thế nào.
Dạ Ẩn ở bên ngoài đột nhiên rùng mình một cái, hôm nay khí trời sao lại lạnh nhỉ?
Nhưng mà Lâm Tử Lộc thì nghĩ như thế này, mang theo một mĩ nam như Quân Lâm chẳng phải hắn sẽ đoạt mất nổi bật của Lâm Tử Lộc nàng sao, không thể được, một đống tiểu thư đều tụ tập ở đây, nàng còn muốn hảo hảo kết giao một phen.
Đoạn phủ, tất cả tiểu thư của những hộ giàu có ở An Nhạc huyện đều tập trung ở nơi đây, nghe nói hôm nay ở Đoạn phủ sẽ tổ chức một buổi yến tiệc để thưởng hoa, ngọc phiến công tử sẽ đến tham dự, mặc kệ là người có thiệp mời hay là không được mời, đến tham gia đều mang theo một đống lễ vật.
Đúng rồi, ngọc phiến công tử chính là Lâm Tử Lộc, bởi vì đại đa số người ỏ đây không biết danh tính của Lâm Tử Lộc, mà Lâm Tử Lộc có bộ dáng thư sinh, lúc này cũng cười ôn nhã như gió xuân, đi đâu cũng thích cầm theo chiết phiến, bởi vậy được gọi là ngọc phiến công tử.
Hiện tại ở An Nhạc huyện đã không ai không biết đến vị ngọc phiến công tử này, các tiểu thư khuê các đều muốn được gặp vị công tử phong lưu phóng khoáng này một lần, nhỡ chẳng may được lọt vào mắt xanh của vị công tử ấy thì là một chuyện không thể nào tốt hơn rồi.
"Phụ thân, ngài không phải nói đây là một cơ hội tốt để nữ nhi tiếp cận Lộc công tử sao? Nhưng sao người lại mời tới nhiều tiểu thư khuê các như vậy, người làm như vậy không phải là làm khó xử nữ nhi sao?" Đoạn Chi Vân lôi kéo tay áo Đoàn gia chủ, nàng ta rất là bất mãn với cách an bày này của phụ thân.
"Vân nhi con chớ hoảng sợ, nếu là chỉ có hai người con và Lộc công tử, Lộc công tử nhất định sẽ cảm thấy nhà chúng ta muốn leo lên hắn, đến lúc đó hắn ta sẽ xem nhẹ gia đình chúng ta, ta ngược lại thì không để ý chuyện đó nhưng ta sợ Vân nhi nhà chúng ta gả đi sẽ phải chịu ủy khuất." Đoạn Lệ thấm thía nói.
"Nhưng mà... Nhưng m Vân nhi không muốn người khác tiếp cận Lộc công tử." Đoạn Chi Vân cảm thấy những tiểu thư khuê các kia thật là chướng mắt, nàng ta ước gì lập tức đá các nàng ra cửa.
"Phụ thân há lại sẽ vì người khác làm giá y sao, Vân nhi, con cứ theo như thế này mà làm..." Hai mắt Đoạn Lệ nheo lại, đối với vị Lộc công tử bọn họ bắt buộc phải dùng kế sách này.
"Như vậy... Không lắm." Nghe thấy kế sách của phụ thân hai gò Đoạn Chi Vân ngay lập tức đỏ bừng, thẹn thùng nói.
Đoạn Lệ sờ sờ mái tóc của nữ nhi bảo bối, nói: " Vân nhi của chúng ta đã trưởng thành, đến lúc nên lập gia đình rồi..."