Đặt Viêm Hỏa thạch vào rãnh lõm hình tròn trên bàn, ở bên trên cho thêm chút lửa để nó sinh ra nhiệt, cuối cùng đặt nồi chim uyên ương đặc chế bên trên, rốt cục cuối cùng mọi người cũng có thể chứng kiến món lẩu thần kỳ.
Cả đám người đều rời ghế ngồi, đứng lên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm một nồi canh màu đỏ trước mắt.
”Lộc công tử, đây là món lẩu theo lời công tử nói sao?” Nhìn nồi lẩu ở giữa bàn đang bốc lên từng trận khói trắng, xem như Đoạn Lệ được mở mang tầm mắt, ông ta cũng chưa từng thấy có người dùng Viêm Hỏa thạch vào mục đích như thế này bao giờ.
”Hôm nay bữa trưa của chúng ta chính nồi canh này sao? Có thể uống no sao?” Tuy rằng món ăn này làm cho bọn họ cảm thấy mới lạ, nhưng Đoạn Lệ cũng không muốn thừa nhận nồi canh là mĩ vị hiếm có.
”Đương nhiên không phải như vậy.” Lâm Tử Lộc khoát tay, sau đó dời bước đứng một bên lộ ra mấy thị nữ đứng đằng sau nãy giờ.
Chỉ thấy bọn thị nữ bưng lên một bàn đầy đồ ăn đi tới, lúc này bọn họ mới phát hiện cái giá trên bàn là dùng để đặt đống đồ ăn này, một bàn đồ ăn trống không lúc trước giờ đã trở nên trật chội chen chúc.
”Kế tiếp, các thị nữ trong tiệm chúng ta sẽ hướng dẫn các vị phương pháp lẩu ăn, hôm nay trong tiệm chỉ sợ có nhiều chuyện phát sinh, Lộc mỗ xin được cáo lui trước, xin lỗi không thể tự mình tiếp các vị được.” Lâm Tử Lộc hướng về phía mọi người chắp tay, chuẩn bị đi ra bên ngoài xem mấy bàn ăn đặt ngoài cửa tiệm như thế nào rồi.
”Lộc công tử!” Nghe nói Lâm Tử Lộc phải rời đi, Đoạn Chi Vân ngồi không yên được nữa rồi, ngay nập tức đứng dậy.
Lâm Tử Lộc đi đến bên người nàng, hỏi: “Đoạn tiểu thư có gì phân phó?”
Bỗng chốc Lâm Tử Lộc đã đi đến gần chỗ nàng ta như vậy làm cho mặt Đoạn Chi Vân trở nên ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tửu lâu của Lộc công tử khai trương, Đoạn phủ vì công tử chuẩn bị chút hạ lễ...”
Lâm Tử Lộc chỉ kịp bắt được “Hạ lễ”, sau đó cả phòng ngay lập tức trở nên bất động thanh sắc, mọi người trong phòng này ai cũng đều nghe rõ giọng nói của Lâm Tử Lộc, không biết có phải mình nghe nhầm không, hôm nay khai trương được người đến ủng hộ lại còn được hạ lễ, đúng là Lâm Tử Lộc nàng trúng vố lớn rồi, nhưng Lâm Tử Lộc vẫn cẩn thận hỏi lại: “Thật xin lỗi Đoạn tiểu thư, mới vừa rồi tại hạ không nghe rõ lời tiểu thư nói, có thể nói lại lần nữa hay không?”
Đoạn Chi Vân nhẫn nại lặp lại lần nữa: “Đoạn phủ vì Lộc công tử chuẩn bị hạ lễ để chúc công tử khai trương tửu lâu đại cát đại lợi.”
”Các vị có thể đến dự ngày khai trương của quán lẩu Mễ Kỳ Lâm đã cấp mặt mũi Lộc mỗ rồi, taị hạ sao có thể thu phần đại lễ này?” Lâm Tử Lộc khiêm nhường cự tuyệt, tự bản thân cũng vì mấy lời ghê tởm của mình mà nổi da gà.
”Không, không, tửu lâu của Lộc công tử khai trương theo lý nên nhận lấy chút hạ lễ này, Mạc phủ ta cũng chuẩn bị chút lễ mọn nhưng ta nghĩ trong tửu lâu đông người không tiện đưa cho Lộc công tử trễ một chút ta sẽ trực tiếp cho gia nô đưa đến tiệm Lưu Bảo Trai.” người Mạc phủ ngồi cũng không yên, vội vàng tỏ vẻ bản thân cũng có hạ lễ.
”Trần phủ ta cũng có, trễ chút sẽ cho người đưa đến Lưu Bảo Trai, mong Lộc công tử nhận lấy chút lễ mọn.” Trần phủ cũng lên tiếng.
”Lương phủ cũng là...”
”Đường phủ...”
“...”
Ai nấy đều ồn ào nói một lát nữa sẽ đưa lễ vật đến Lưu Bảo Trai, trong đầu Lâm Tử Lộc đều đã vẽ ra hình ảnh các hộp quà to hộp quà nhỏ được mang tới Lưu Bảo Trai, ánh mắt lấp lánh thích thú nhưng ngoài măt vẫn làm ra vẻ miễn cưỡng mà nhận lấy những hạ lễ này: “Ân... Các vị đều nói như vậy, Lộc mỗ chỉ đành làm một người mặt dày mà nhận vậy.”
Thây Lâm Tử Lộc muốn nhận hạ lễ, lập tức Đoạn Chi Vân tiếp nhận một hộp gỗ từ trong tay tì nữ tiểu Mai, vừa mở hộp gỗ ra vừa nói: “Năm trước có người quen Vân Du Tứ Hải mang về một miếng băng ngọc Ngân Liên hoa.”
Đây là miếng ngọc được chạm khác tinh tế đẹp đẽ tuyệt luân, so với Ngân Liên hoa chân chính còn có nhiều một tia linh khí, phảng phất còn ngửi thấy mùi của Ngân Liên hoa.
Thật không tầm thường, thật sự có hương hoa.