"Tình hình trong cung như thế nào?" Quân Lâm ngồi bên cạnh bàn, trong tay thưởng thức cái hộp gỗ mà Lâm Tử Lộc tặng cho hắn.
"Lục hoàng tử vẫn khỏe, máu Ngân Hồ đã được mang về thuận lợi, chính là hai người thuộc hạ đã xuất cung được nhiều ngày, không biết bây giờ trong cung tình thế có thay đổi gì hay không, nếu không phải thuộc hạ phải mang theo thần y đại nhân, Dạ Ẩn chắc chắn sẽ đến đây mấy ngày trước rồi." Dạ Ẩn thập phần ghét bỏ Tức Mặc Hành Vân, nếu không phải vì thần y không thể dùng khinh công, thì làm sao hai người bọn họ tới chỗ này với tốc độ rùa bò như vậy chứ.
"Cũng biết là mang theo hắn sẽ làm chậm trễ thời gian, vì sao còn muốn mang theo?" Quân Lâm đem hộp gỗ đặt mạnh lên trên mặt bàn, phát ra tiếng vang dọa người.
Dạ Ẩn sợ tới mức lập tức quỳ trên mặt đất, hắn chỉ biết Vương Gia đang muốn phát hỏa: "Dạ Ẩn biết sai."
"Nếu là Triệt có sơ xuất gì, ngươi nên đi bên kia đợi đi." Giọng nói Quân Lâm không cho phép người nghe cự tuyệt, đối với hắn mà nói, mệnh của Quân Triệt thậm chí còn quan trọng hơn so với mệnh của chính bản thân hắn, nếu không có Quân Triệt, thì hiện tại sẽ không có Quân Lâm.
Bên kia, Dạ Ẩn nghe thấy lời này, sợ đến nổi da gà, hắn không muốn đi.
Lục hoàng tử, người nhất định phải bình dan, cuộc sống cuối đời của Dạ Ẩn hắn phải giao phó hết cho ngài rồi.
"Các ngươi ở chỗ này nói chuyện gì thế?" Vừa vặn Tức Mặc Hành Vân đẩy cửa ra, tiến vào.
"Thương thế của Quân Triệt như thế nào rồi?" Quân Lâm không có ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ quan tâm cất kỹ cái hộp, kiểm tra xem nó có bị hao tổn gì hay không, vừa mới nãy hắn làm rơi nó xuống đất chắc không làm hư nó đi.
"Hắn sao? Hắn tốt lắm, bản thần đã y ra tay, không có bệnh gì là giải quyết không được." Tức Mặc Hành Vân đi tới, kéo ra một chiêc ghế gỗ, ngồi xuống, "Có máu Ngân Hồ và Xích Nguyệt Minh Châu thảo, thân thể hắn sẽ khôi phục rất nhanh thôi."
Quân Lâm đem hộp gỗ chuyển đến trước mặt Tức Mặc Hành Vân, nhíu mày, ý bảo hắn nhìn xem.
"Trong cái hooj này sẽ không phải là độc dược đó chứ?" Tay trái Tức Mặc Hành Vân bóp chặt cái mũi, tay phải cẩn thân sờ hộp gỗ.
"Hình như thứ đồ bên trong cái hộp này có vẫn đề." Quân Lâm nhíu mày, lần trước vừa mở ra cái hộp gỗ này, hắn ngay lập tưc mất đi ý thức, rốt cuộc bên trong cái hộp gỗ này chứa bí mật gì?
"Trước hết ngươi ngâm nó trong miệng, đừng có nuốt." Tức Mặc Hành Vân đưa cho Quân Lâm một viên dược, sau đó sắc mặt nghiêm trọng, để sát cái mũi vào gần hộp gỗ, ngửi ngửi, "Hộp gỗ là đồ đặc chế, nó có thể hoàn toàn che giấu mùi hương của đồ vật được cất giữ bên trong hộp."
Tức Mặc Hành Vân hít một hơi thật sâu, rồi mới từ từ mở ra cái khóa làm bằng đồng, nắp hộp gỗ mở ra, ngay lập tức có một mùi Ngân Liên hoa xông thẳng vào mũi.
Mày kiếm của Quân Lâm nhăn càng ngày càng chặt, mùi hương này làm cho khí huyết của hắn cuồn cuộn, cũng may là có viên dược kia của Tức Mặc Hành Vân.
"Cư nhiên, cư nhiên là Ngân Liên!" Tức Mặc Hành Vân quá sợ hãi, đứng bật dậy, chiếc ghễ phía sau bị hắn đá ngã.
Tay mắt Quân Lâm lanh lẹ, đêm hộp gỗ từ trong tay Tức Mặc Hành Vân lấy tới, sau đó đóng chặt nắp lại, cảm giác không khỏe trong thân thể nháy mắt đã biến mất.
"Ngân Liên hoa sao lại làm thân thể của ta không ổn?" Lúc trước, Quân Lâm cũng đã từng tiếp xúc qua Ngân Liên, nhưng mà không hề phát sinh sự tình gì, vì sao lần này... Chẳng lẽ...
"Số lượng." Hắn nghĩ tới, ngày đó tìm kiếm Xích Nguyệt Minh Châu thảo,ở đó có một mảng lớn Ngân Liên hoa, phải có một số lượng Ngân Liên hoa mới có thể dụ độc trong cơ thể hắn phát tác đi.
Có một chuyện hắn nghĩ không ra, cho dù người kia biết độc của hắn sẽ phát tác, vậy mấy người đến ám sát hắn có tác dụng gì? Chẳng lẽ chỉ là để kéo dài thời gian, không muốn hắn sớm ngày trở về đế đô sao? Chẳng lẽ đế đô sắp phát sinh đại sự?
Không đúng, không phải như vậy, nếu muốn ngăn cản hắn, người kia cũng không nên dùng phương pháp này, nhất định còn có chuyện gì hắn không biết.
Quân Lâm ngước mắt nhìn gương mặt thất thần của Tức Mặc Hành Vân, chắc chắn hắn ta đã biết được chuyện gì đó.