• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trở về thôi." Quân Lâm dắt tay Lâm Tử Lộc, hắn là thật sự cảm thấy bọn họ nên trở về, bằng không một lúc nữa mưa to sẽ không về được nữa.

"Ngươi muốn về thì về trước đi, tối nay ta muốn ngủ ở đây." Lâm Tử Lộc còn không muốn trở về, nàng muốn ở đây cùng Liên Nhi.

"Không được, Lâm công tử, ngài mau mau đem Lâm cô nương mang đi đi, nơi này không phải là nơi nên nán lại của một nữ hài." Liên Nhi vừa nghe xong câu nói kia của Lâm Tử Lộc, vội vàng mở miệng cự tuyệt, chỗ thanh lâu cũng không phải là một nơi thích hợp để Lâm Tử Lộc ngủ lại.

"Đi thôi." Lần này Quân Lâm không nghĩ tới sẽ nhượng bộ Lâm Tử Lộc, hắn điên mới để nàng ở loại địa phương này, chỗ này không có gì tốt, chỉ có thể làm ô nhiễm nàng.

Bọn họ đều không biết, nội tâm tà ác của Lâm Tử Lộc đã đến loại trình độ, Bạch Liên hoa hay mấy cái như thế cũng không đủ để hình dung nàng.

"Không, ta không đi, ta còn muốn mang Liên Nhi cùng nhau trở về." Lâm Tử Lộc quật khởi, giống một đầu Tiểu Ngưu, căn bản ai cũng khuyên không được.

"Lâm cô nương, dù ngài làm như thế nào thì Liên Nhi cũng không có ý định rời khỏi nơi này." Liên Nhi tuy rằng rất là cảm động với hành động này của Lâm Tử Lộc, nhưng nàng vẫn còn lý trí, biết bản thân mình không nên quấy rầy cuộc sống của Lâm Tử Lộc, nên không đành lòng mở miệng làm Lâm Tử Lộc khó xử, nên chỉ có thể nhất quyết cự tuyệt ý tốt của Lâm Tử Lộc.

"Liên Nhi, ta không thể cho ngươi tiếp tục ở chỗ này mà chịu khổ được, ta biết trong lòng ngươi rất thống khổ..." Lâm Tử Lộc lần này đã quyết phải mang Liên Nhi đi cho bằng được, một khi nàng quyết tâm làm một chuyện, gì đó, mặc kệ la dùng loại phương pháp gì cũng phải làm cho bằng được, nếu Liên Nhi đồng ý thì tốt, nếu không cũng chỉ đành mạnh mẽ mang nàng ấy đi cùng.

Mày kiếm Quân Lâm xiết chặt lại, sắc mặt dần dần lạnh xuống. Không nghĩ tới một người xa lạ mà nàng mới vừa nhận thức được một lúc, mà đã chiếm cứ một vị trí trọng yếu trong lòng nàng như vậy, điều này rất nguy hiểm, Lâm Tử Lộc quả nhiên vẫn là quá đơn thuần.

Vì thế, vị Vương Gia nhà chúng ta, người luôn luôn không thích mở miệng, trực tiếp điểm huyệt ngủ của Lâm Tử Lộc, cuối cùng cũng dừng lại được tiếng huyên náo, Quân Lâm cẩn thận bồng Lâm Tử Lộc lên.

Ngay cả một ánh mắt cũng không lưu cho Liên Nhi, trực tiếp nhảy qua cửa sổ, hướng phương xa bay đi.

Thẳng đến khi hai người bọn họ dung nhập vào trong bóng đêm, Liên Nhi mới hồi phục tinh thần lại, tay đỡ lên chiếc bàn tròn bên cạnh, nặng nề thở dốc. Người đệ đệ kia của Lâm Tử Lộc thật đáng sợ.

Quân Lâm ôm Lâm Tử Lộc trở lại Lưu Bảo Trai, lập tức xông vào phòng Tức Mặc Hành Vân. Hắn vươn một chân lên đá vị thần y đại nhân đang ngủ say một cái, Tức Mặc Hành Vân vì vậy mà bị rơi nặng nề trên mặt đất, mông đau ê ẩm, mở miệng oa oa than vãn.

"Câm miệng cho ta!" Quân Lâm dè dặt đem Lâm Tử Lộc đặt trên giường, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tức Mặc Hành Vân một cái.

"Ôi chao, ai, ôi, ta nói ngươi đến cùng là có nói đạo lý hay không? Ngươi muốn đi tìm tiểu bạch thỏ cũng không ai ngăn cản ngươi a, hành hạ ta đến tận nửa đêm, cả người ta mệt mỏi gần chết, mới vừa nằm xuống sắp gặp Chu Công đã bị ngươi đạp một cái lăn xuống giường..." Tức Mặc Hành Vân xoa xoa mông, ai oán nói, dù đau cũng không dám lớn tiếng nói, chỉ nhỏ giọng oán giận.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, qua đây xem nàng thế nào rồi." Đối với Tức Mặc Hành Vân, Quân Lâm luôn luôn không cho hắn sắc mặt tốt.

"A, cư nhiên là nữ nhân, Lê Vương khi nào lại thay đổi rồi? Kỳ lạ, người này..." Tức Mặc Hành Vân tập trung nhìn bóng dáng trên gường kia, đúng là nữ nhân, hắn rất kinh ngạc, nửa đêm ngạc Quân Lâm lại mang về một nữ nhân, hơn nữa hắn cảm thấy người này nhìn thế nào cũng quá quen mắt rồi.

Tức Mặc Hành Vân đến gần để xem kỹ hơn, quả nhiên, thảo nào lại nhìn người này quen mắt đến vậy, người này không phải là người khiến cho va người bọn họ phải xuất động, lật tung toàn bộ thị trấn sau đó mới tìm được tung tích đó sao?

"Chậc chậc, thật sự là không nghĩ tới, tiểu bạch thỏ cư nhiên là một nữ nhân, hơn nữa cư nhiên vương gia với nàng có quan hệ rất không bình thường, hắc hắc, cây vạn tuế vạn năm rốt cuộc cũng ra hoa!" Tin tức quá chấn động rồi, khiến cho Tức Mặc Hành Vân sợ ngây người.

Lê Vương luôn luôn không gần nữ sắc, rốt cục cũng nghĩ thông suốt rồi, chuyện này nếu để cho hoàng huynh của hắn biết được, không biết chừng sẽ làm cho hắn vui vẻ đến mức không cần thuốc cũng khỏe ấy chứ.

"Bắt mạch đi!" Quân Lâm không hề để ý đến sự chế nhạo trên mặt Tức Mặc Hành Vân, lên tiếng nhắc nhở hắn nên quan tâm đến chính sự trước.

Tức Mặc Hành Vân chỉ có thế không tình nguyện đặt tay lên cổ tay Lâm Tử Lộc, trên mặt đã thu lại nụ cười quyến rũ lúc nãy, chỉ còn lại một biểu cảm nghiêm túc không thường thấy trên người hắn.

Đây là điểm khiến Quân Lâm thưởng thức Tức Mặc Hành Vân, đối với việc xem bệnh, hắn luôn luôn nghiêm cẩn, làm cho người ta tìm không ra điểm sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK