Đẩy cửa ra, Dạ Ẩn bỗng nhiên xuất hiện. Nhìn cả người Lâm Tử Lộc là một bộ y phục dạ hành màu đen, Dạ Ẩn đoán được nàng đang định làm cái gì: "Vương phi, tuyệt đối không thể."
Lâm Tử Lộc một tay vỗ lên trên đầu Dạ Ẩn: "Có cái gì không thể, ngươi đi cùng ta, thì sẽ không có vấn đề gì rồi."
Dạ Ẩn sờ sờ trán, siêu cấp ngượng ngùng nói: "Liền tính ngài khen ta như vậy cũng không được, Vương gia biết sẽ rất tức giận."
Hai tay Lâm Tử Lộc chắp ở trước ngực hơi run run một chút, hẳn đây là thẹn thùng đi, nàng sao lại phải khiếp sợ Tiểu Lâm tử chứ: "Ngươi không nói ta không nói, hắn sẽ không biết."
"Ngạch, cái kia, vương phi, Vương gia đã biết rồi." Khóe miệng Dạ Ẩn giật giật, vương phi cũng quá coi thường vương gia nhà hắn đi, tất cả động tĩnh bên này vương gia đều nhất thanh nhị sở.
"Hả? Điều này sao có thể?" Lâm Tử Lộc còn không hiểu lời này của hắn có ý gì, nàng còn tưởng rằng mình đã nói nhỏ như vậy khẳng định Quân Lâm nghe không được, không nhớ một điều là ở thế giới này của bọn họ còn có tác dụng thần kỳ của nội công, không được, ngày khác nàng cũng cần phải luyện luyện công, không thể thua kém người khác.
Dạ Ẩn gật đầu giã tỏi, vương phi, người vẫn nên chấp nhận cái hiện thực tàn khốc này đi.
Lâm Tử Lộc trầm mặc một lát, linh quang chợt lóe, cố ý đến bên cạnh cửa sổ, nói mấy câu dụ ý là để cho Quân Lâm nghe: "Ta rất tức giận a, ta mà tức giận hậu quả cũng rất nghiêm trọng đó. Vương gia nhà ngươi không cho ta cứu Liên Nhi, ta sẽ tức giận, không cứu được Liên Nhi, ta ngay cả ngủ cũng ngủ không ngôn, ngủ không được, ta sẽ buồn chán ra ngoài đi dạo, lúc đó bị gió đêm sẽ sinh bệnh a."
Nói xong, nàng hướng Dạ Ẩn nháy mắt ra hiệu, Dạ Ẩn hiểu ý, cũng phối hợp nói thêm: "Vương phi cũng không thể sinh bệnh a, ngài mà sinh bệnh vương gia sẽ đau lòng."
Cái mặt dày của Lâm Tử Lộc đỏ lên, Dạ Ẩn cũng không vì vậy mà ngừng lại, Lâm Tử Lộc lại kiên trì nói tiếp: "Ta sinh bệnh thì không có gì quan trọng, nhưng làm vương gia nhà ngươi đau lòng thì thật không đúng, cho nên chúng ta vì vương gia không phải thương tâm vẫn nên đi cứu Liên Nhi thôi."
Một hơi nói xong mầy lời ba hoa chích chòe mà ngay cả quỷ đều không tin, Lâm Tử Lộc cấp cho Dạ Ẩn một ánh mặt ra hiệu, ý bảo hắn xuất phát.
Vừa đi qua phòng Quân Lâm, một đạo âm thanh lạnh lẽo buồn tẻ chui vào lỗ tai bọn họ: "Nếu ngươi cũng nàng ra ngoài mà có chuyện gì, thì đừng có quay về nhìn mặt ta nữa."
Lâm Tử Lộc đã hiểu đây là lời cảnh cáo dành cho Dạ Ẩn, nàng nhỏ giọng than thở: "Chuyện này lại không có liên quan đến hắn, hơn nữa là ta bắt hắn đi cùng ta, ngươi đối xử với hắn như vậy để làm gì?"
Đối với lời nói kia của Quân Lâm, Dạ Ẩn cảm thấy thật đồng ý, dù sao lần trước cũng là do hắn thất trách. Nhưng mà lời nói kia của Lâm Tử Lộc làm cho hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, nên chỉ biết vội vàng lôi kéo nàng bay ra ngoài, hắn mới không dám ở đây để vương gia trút nộ khí đâu.
Quân Lâm nằm ở trong phòng, kém chút bị một câu nói cuối cùng của Lâm Tử Lộc làm tức hộc máu, nàng cư nhiên vì bảo vệ Dạ Ẩn mà nói hắn như vậy, tốt cho ngươi một cái Dạ Ẩn, thế nhưng ở trong lòng nàng lại có một vị trí trọng yếu.
Trong phòng không có đốt đèn, làm cho người ta tưởng là hắn đã đi vào giấc ngủ, kì thực không phải vậy.
Ánh trăng lạnh lẽo ở ngoài cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn ra gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống. Một nửa gương mặt lộ ở ngoài mặt nạ ngoại không có một tia gợn sóng, trầm như nước.
Hắn hít sâu một hơi, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, truyền âm nhập mật cho một người vẫn ngủ say nãy giờ là Tức Mặc Hành Vân: "Tức Mặc, nhanh đi lại đây."
Tức Mặc Hành Vân ẩn ẩn mở hai mắt, giọng nói mát lạnh như hàn băng của Quân Lâm đông lạnh đầu óc hắn, làm cho hắn giật mình một cái, cơn buồn ngủ lúc trước toàn bộ đều biến mất.
"Ta đâu phải là nô lệ của ngươi..." Oán khí Tức Mặc Hành Vân rất lớn, nhưng vẫn là xoay người rời giường, kéo xuống cái áo ngoại bào trên giá, khoác vội lên người, rồi chạy về phía phòng Quân Lâm.