Viết xong sau lại cảm thấy có nơi nào đó không ổn, lại viết thêm một câu nữa: Hết thảy mạnh khỏe, qua một thời gian nữa mới trở về, hoàng huynh chớ niệm.
Đơn giản đọc lại một lượt sau khi cảm thấy đã hoàn mỹ, vì thế thu hồi tờ giấy kia, vừa vặn ngước mắt lên nhìn qua cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Tầng mây nồng hậu, sắc màu u ám như thế, chắc chắn một lúc không lâu sau trời sẽ đổ mưa.
Quân Lâm vội vàng đi xuống lầu, đi ngang qua bên người Dạ Ẩn còn quỳ nãy giờ, lạnh lùng nói: "Đi đi, theo ta đi đón vương phi."
"Vâng, gia." Dạ Ẩn đứng dậy, theo sau lưng Quân Lâm ra cửa.
Đi ra Lưu Bảo Trai, Quân Lâm gọi Hắc Ưng, đem thư tín cột chắc lên chân nó, nhẹ nhàng vuốt ve lông chim đen bóng của nó, môt lúc sau ra lệnh cho nó rời đi.
"Vương phi hôm nay đã làm những gì?" Quân Lâm thu tay, thấp giọng hỏi.
"Vương phi cùng các tiểu thư ngắm hoa, sau đó dùng bữa." Dạ Ẩn nghĩ, giống như vương phi cũng không có làm chuyện gì đặc thù, vì thế liền giản lược, chỉ đại khái nói một lượt.
"Tâm tình của vương phi như thế nào?" Quân Lâm lại hỏi tiếp.
Dạ Ẩn tuy rằng rất kỳ quái vì sao vương gia nhà hắn phải hỏi mấy vấn đề này, nhưng vẫn dựa theo thực tế mà trả lời: "Vương phi cả một ngày đều rất vui vẻ."
Nghe vậy, Quân Lâm yên lặng suy tư, nếu là nàng chơi đùa vui vẻ như vậy mà bị hắn quấy rầy, khẳng định nàng sẽ tức giận đi. Nhưng mà để một mình nàng ở Đoạn phủ, hắn lại không an tâm về an toàn của nàng.
Quân Lâm suy nghĩ ngàn vạn lý do để lúc nữa đến đó còn có thể ứng phó với nàng, Dạ Ẩn thấy đỉnh đầu gia nhà hắn u ám, một lát nữa mặt trăng đã lên cao rồi, hắn hoàn toàn không hiểu vương gia ở đây rối rắm cái gì.
Quân Lâm cảm thấy vẫn là nên chậm rãi đi đến Đoạn phủ, lúc đó thời gian vừa vặn, nàng cũng không sai biệt lắm nên trở về rồi.
Cho ra kết luận, Quân Lâm cất bước đi xuống bậc thềm, hướng về phía Đoạn phủ.
Sắc trời đã tối, vương phi có thể đã chơi chán rồi.
Lúc đến Đoạn phủ vừa vặn gặp phải cảnh Đoạn Chi Vân đang ở trước mặt phụ thân khóc lóc kể nể, Quân Lâm tất nhiên là không có cái thói quen gõ cửa kia rồi, mà gã sai vặt trông cửa cũng bị phái đi ra ngoài tìm Lâm Tử Lộc rồi, vì vậy Quân Lâm quang minh chính đại đứng ở cửa nghe lén.
"Lộc công tử sao có thể đối xử với nữ nhi như thế, Vân nhi rất đau lòng, phụ thân, người nhất định phải bắt hắn trở về cho con."
"Khẳng định ta sẽ bắt hắn trở về, Vân nhi chờ làm tân nương tử là tốt rồi, tiểu tử kia đã trúng dược của chúng ta, đi không xa được..."
Trong lòng Dạ Ẩn lộp bộp một chút, chỉ cảm thấy có chút không ổn, cảm giác được bên tai âm thanh gió vù vù thổi qua, Vương Gia đi trước một bước xông vào Đoạn phủ.
Lời nói vừa rồi của hai cha con Đoạn gia, Quân Lâm đều nghe rõ ràng, một phen níu cổ áo Đoạn Lệ, nhấc hắn ta lên.
"A! Mau buông phụ thân ta xuống!" Đoạn Chi Vân sợ tới mức hét ầm lên.
Lệ khí quanh thân Quân Lâm tăng vọt, nổi lên một trận cuồng phong, đem cái bàn mà cha con Đoạn Chi Vân vừa ngồi chia năm xẻ bảy. Nội lực cường đại kia làm cho Đoạn Chi Vân có chút chịu không nổi mà ngất đi, cũng may Dạ Ẩn có nội lực cường đại nên miễn cưỡng chịu đụng được.
"Nói, các ngươi đã hạ dược gì?" Quân Lâm lạnh giọng gầm nhẹ.
Đoạn Lệ đã bị dọa đến gần chết, nghe thấy câu hỏi của Quân Lâm, chỉ cảm thấy máu cả người đều đông lại, miệng máy móc phun ra hai chữ: "Xuân dược."
Xuân dược. Hai chữ này làm cho đồng tử Quân Lâm co rút, con ngươi như hàn tinh phụt ra tia sáng lạnh, trong cơ thể lẻn ra một cỗ lực lượng hỗn loạn, cái trán truyền đến cơn đau, chỉ một thoáng mấy cái gân xanh nổi lên.
Dạ Ẩn thấy thế, vội vàng khuyên giải: "Gia, ngài đừng quá lo lắng, vương phi người hiền có trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì, ngài phải bảo trọng thân thể của chính mình..." Tức Mặc thần y đã nói vương gia không thể dùng nội lực, khinh công cũng đã là cực hạn rồi...
Lời còn chưa nói xong, Quân Lâm đã quăng Đoạn Lệ đi, Đoạn Lệ cũng không dám trốn, dùng cánh tay trái của mình đón nhận luồng kình phong kia, cánh tay nóng bừng vì đau. Đoạn Lệ ngã xuống hôn mê bất tỉnh.