• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng tử Lâm Tử Lộc hơi co lại, không hay, nàng đã gặp phải người có mưu đồ xấu rồi sao?

Lại đột nhiên nghe thấy một tiếng cười trong sáng từ phía sau truyền đến, không phải là Tức Mặc Hành Vân – người nam tử yêu nghiệt kia thì còn là ai vào đây, vậy chủ nhân của hai bàn tay này là...

"Tiểu Lâm tử!" Tiếng nói của Lâm Tử Lộc theo khe hở dài nhỏ giữa những ngón tay của Quân Lâm gian nan truyền ra, hô hấp ấm áp phun lên lòng bàn tay hắn, tim Quân Lâm đập thình thịch, nhanh chóng thu tay lại.

Lâm Tử Lộc quay đầu, Quân Lâm đã đứng thẳng dậy, nàng ngửa đầu nhìn hắn, thì chỉ nhìn được chiếc cằm nhọn của hắn.

Quân Lâm cũng không biết bản thân mình vì sao lại làm một hành động ngây thơ như thế, chỉ là khi nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ ngồi ở đằng kia, hắn liền không khống chế được chính mình.

"Cô nương nhà người ta giờ còn đang ngủ say, mà ngươi lại đi ra ngoài, muốn làm cái gì?" Tức Mặc Hành Vân không giống Quân Lâm, hắn còn nhớ rất kỹ kẻđầu sỏ đã quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.

"Đêm khuya thanh vắng, không đi ra ngoài thưởng thức chẳng phải là đã lãng phí rồi sao." Lâm Tử Lộc liếc trắng mắt, nho nhỏ nói thầm: “Cả ngày chỉ biết hết ăn lại ngủ, không khác gì heo."

Lời này của nàng làm cho Quân Lâm buồn cười, Tức Mặc Hành Vân quả thật là có cái loại tập tính động vật này.

"Được rồi, ta nói không lại ngươi, sự tình đã xong xuôi? Xong rồi thì mau về thôi, bên ngoài quá lạnh." Cánh tay Tức Mặc Hành Vân ôm lấy toàn thân, gió đêm vào mùa xuân vẫn còn mang theo cảm giác lành lạnh.

Lúc này Lâm Tử Lộc mới phát hiện ra y phục cực kỳ mỏng manh trên người hắn, lại quay đầu nhìn thử Quân Lâm, hắn cũng ăn mặc rất ít, nàng bất đắc dĩ mở miệng: "Chờ Dạ Ẩn tới rồi chúng ta sẽ trở về. Các ngươi xuất môn sao không mặc y phục cẩn thận?"

Mày kiếm Quân Lâm nghe vậy bất giác nhíu lại, Dạ Ẩn, ngươi được lắm, lại dám lưu nàng một mình ở đây.

"Cũng không nhìn xem là vì ai? Thật đúng là không biết xấu hổ." Tức Mặc Hành Vân tà tà lườm Lâm Tử Lộc một cái, nữ nhân này thật sự là không biết tốt xấu.

"Hừ, sao ngươi có thể nói như vậy chứ, ta cũng đâu có bảo hai người đi cùng." Lâm Tử Lộc tức giận nói lại hắn một câu, sau đó lại đưa cho Quân Lâm một cái ánh mắt tràn ngập oán khí.

Nếu không là buổi sáng hắn ngăn cản nàng, nói không chừng nàng đã mang được Liên Nhi rời khỏi đây từ lâu rồi, tội gì buổi tối phải quay lại đây.

Quân Lâm tiếp thu oán niệm của nàng, nhưng mà cũng không cảm thấy bản thân mình đã làm điều gì không đúng, để vương phi của mình thú người khác, mãi mãi vẫn là bốn chữ, không có khả năng.

Sau thời gian một nén nhang, vẫn không thấy bóng dáng hai người Dạ Ẩn và Liên Nhi đâu, Lâm Tử Lộc không khỏi có chút lo lắng, đứng ngồi không yên: "Dạ Ẩn thế nào còn chưa quay về, sẽ không phải là đã gặp chuyện gì không may..."

Lời còn chưa nói xong, một bóng đen đã xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, trên lưng Dạ Ẩn có cõng theo Liên Nhi.

Lâm Tử Lộc thấy Liên Nhi nhắm chặt hai mắt, giống như là đang ngủ, khẳng định là đã xảy ra chuyện, nàng tiến lên hỏi: "Liên Nhi sao vậy?"

"Vương phi... Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước đã." Khi Dạ Ẩn nhìn thấy vương gia và Tức Mặc thần y đều ở đây thì càng thêm đau đầu.

Tuy rằng không rõ chân tướng, nhưng bọn họ vẫn biết không nên lưu lại chỗ này.

Đám hộ vệ của Túy Yên Lâu cũng đều là cao thủ, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bị một đám người vây quanh.

"Buông cô nương kia ra! Chúng ta sẽ tha cho các ngươi được toàn thây!" Một áo đen cầm đầu mở lời nói.

"Hừ, khẩu khí thật lớn." Tức Mặc Hành Vân đã sống lâu như vậy, trừ bỏ bị hai huynh đệ Quân gia ngược đãi qua, hắn còn chưa từng bị ngoại nhân coi rẻ như vậy bao giờ. Hai yêu quái Quân gia kia tốt xấu gì đều có bản sự hơn người, tên hán tử thô tục kia là cái quỷ gì mà dám nói chuyện với hắn như vậy.

Vẻ mặt Dạ Ẩn đầy hắc tuyến, võ công của Tức Mặc thần y thì không đến nơi đến chốn, vương gia thì không thể dùng nội công, vương phi là một nữ tử tay trói gà không chặt, trên lưng lại còn một người bất tỉnh nhân sự. Dạ Ẩn chưa từng cảm thấy bả vai mình có nhiều trọng trách như thế này bao giờ, hiện tại người đáng tin cũng chỉ có mình hắn thôi.

Lâm Tử Lộc lặng lẽ kéo kéo tay áo Quân Lâm, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Lâm tử, võ nghệ của tên thần y kia rất cao cường sao?"

"Rất yếu." Quân Lâm trả lời nàng, không ngại dội cho nàng một gáo nước lạnh, hung hăng đánh tan mộng tưởng của nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt nàng giống như tro tàn, Quân Lâm đưa tay xoa xoa tóc nàng, kiên định nói: "Yên tâm, ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK