Cả người hắn đều trở nên tiều tụy không ít, bởi vì rất ít phải phơi nắng, làn da hắn lúc này tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.
Thời điểm Mặc đẩy cánh cửa ra, Lâm Tử Thần đã ung dung đứng ở một bên nghênh đón hắn rồi.
"Một tiểu tử cơ trí." Mặc tán thưởng cười hì hì, chắc là Lâm Tử Thần nghe được tiếng bước chân của hắn.
"Tạ đại nhân khích lệ." Lâm Tử Thần cúi đầu, hai tay đặt phía trước, rất có dáng vẻ cung kính.
"A, ta cũng không phải là cái đại nhân gì, đừng la to như vậy." Mặc vỗ vỗ vai Lâm Tử Thần kiên, ý bảo Lâm Tử Thần đi theo hắn đi ra.
Đã qua buổi trưa, ánh mặt trời không còn quá mãnh liệt, nhưng vẫn khiến ánh mắt Lâm Tử Thần đau đớn một chút.
Lâm Tử Thần không có đưa tay che, nhưng vẫn phải nhắm mắt lại cố vì bị chói mắt.
"Ta đã nói mà tên tiểu tử này tính tình có chút ngang ngược mà." Mặc hướng về phía Vũ đăng đứng ở cửa nói một câu.
"Hừ, quá cứng thì dễ gãy." Vũ nhìn về phía Lâm Tử Thần, lúc này Lâm Tử Thần đang đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, Vũ cảm thấy Lâm Tử Thần quá mức lóe sáng, có chút chói mắt.
"Lần này có thể ngươi đã nói sai rồi, theo ta thấy thì tên tiểu tử này rất biết lắng nghe lời khuyên của người khác đó." Từ sau khi hai người bọn họ biết được Lâm Tử Thần có dị năng, Mặc càng ngày càng nhìn Lâm Tử Thần thuận mắt hơn trước.
"Đi thôi, Thúy Trúc lâm đều bị chém sạch, ong Thúy Trúc cũng nên đi ra rồi." Vũ lườm Lâm Tử Thần và Mặc một cái, sau đó xoay người đi về hướng rừng trúc.
Ba người còn chưa đi đến nơi, đã nghe thấy tiếng kêu rên khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, khiến nơi đây thật giống địa ngục trần gian.
Vũ cùng Mặc liếc mắt nhau, nắm tay Lâm Tử Thần cấp tốc bay vút vào rừng trúc.
Trên đất những thiếu niên lúc trước còn đang mạnh khỏe chặt trúc, giờ này đang nằm la liệt trên đất, tay bận rộn gãi toàn thân, có người thậm chí còn dùng sức cọ cả người lên mặt đất, thần sắc trên mặt thống khổ, biểu cảm vặn vẹo.
Vừa thấy mấy người Lâm Tử Thần đến đây, nhóm thiếu niên ào ào cầu cứu.
"Cứu mạng!"
"Rất ngứa, van cầu các ngươi cứu ta một mạng đi!"
"A! Đau quá! Ta đau chết mất..."
Đáng tiếc không có người để ý tới bọn họ, Vũ cùng Mặc tự nhiên là mặc kệ sinh tử của bọn họ, mà Lâm Tử Thần ngay cả nhìn cũng không đành lòng, nhưng hắn không dám cứu, cũng không thể cứu, càng không có năng lực để cứu bất cứ ai trong nhóm người kia.
"Làm sao bây giờ, ong Thúy Trúc..." Mặc cau mày, sắp vội muốn chết, dùng một chút Thất Lý Hương cũng vô dụng, ong Thúy Trúc đều đã bay xa rồi.
"Bên kia..." Lâm Tử Thần run rẩy vươn ra ngón tay hướng về phía phía tây rừng trúc.
Vũ tay mắt lanh lẹ, dẫn theo Lâm Tử Thần cổ áo ngay cả đi tây phương đuổi theo.
Tiếng gọi cứu mạng ầm ĩ phía sau đã càng ngày càng nhỏ, cho đến tận khi nó biến mất, Lâm Tử Thần mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Vũ truyền đến: "Nếu người dám lừa gạt ta, ta đảm bảo kết cục của ngươi sẽ so với bọn hắn thảm hơn gấp bội."
Lâm Tử Thần rụt rụt cổ, gạt hắn ta, hắn khẳng định không dám, hắn thập phần xác định nghe được thanh âm vỗ cánh của ong Thúy Trúc.
Không bao lâu, bọn họ đi tới một mảnh rừng đầy cây nhãn, ngẩng đầu nhìn lên, cơ hồ trên mỗi cây đều có một cái tổ ong.
Số lượng này thật đáng sợ, Lâm Tử Thần không chịu được cảnh tượng hãi hùng này da đầu run lên.
Nơi này quả thật thích hợp để che giấu mùi hương, mức độ cây nhãn đặc biệt dày đặc, mùi của chúng quá mức mãnh liệt, trực tiếp che giấu những khác mùi.
Nếu là Lâm Tử Lộc ở nơi này, phỏng chừng sẽ khó chịu hắt xì liên tục. Nhớ tới Lâm Tử Lộc, ngay lập tức tim Lâm Tử Thần đau thắt lại. Cũng không biết tywr tỷ như thế nào rồi.
"Tổ ong chúa sẽ ở nơi nào?" Mặc nhỏ giọng mở miệng.
"Không biết." Vũ cũng cảm thấy rất khó biết được đáp án, ở đây tổ ong thật sự quá nhiều, thế nào có tài năng tìm được tổ ong chúa mà lại không bị phát chứ?
"Ta... Ta có biện pháp." Lâm Tử Thần lưỡng lự mãi cuối cùng mở miệng.
Hai người kia nghe thấy vậy đều cảm thấy nghi hoặc, xoay đầu nhìn về phía Lâm Tử Thần, Lâm Tử Thần nghiêm túc nhắm nghiền hai mắt: "Xin chờ ta một chút."