Lâm Tử Lộc nắm chặt khối ngọc trong tay, đi về phía viện đình, tìm Tô Ngọc Li, thời điểm nàng đến, Lâm đã ở đây rồi. Hắn đang ngồi nhìn Tô Ngọc Li thưởng thức trà đến ngẩn cả người.
”Tiểu Lâm tử, ngươi đem khối ngọc của ngươi cho ta nhìn một cái.” Lâm Tử Lộc hướng Lâm xèo tay.
Đó là một khối ngọc Phỉ Thúy tốt nhất, về phần nó cụ thể là loại gì, Lâm Tử Lộc nhìn nữa cũng không thể nhìn ra, chỉ biết khi nàng sờ nó, tựa hồ nháy mắt liền cảm giác được linh khí tồn tại toán loạn.
Trên miếng ngọc xanh biếc có khắc chữ ‘Lâm’, vậy nó là tín vật quan trọng đại biểu thân phận của Lâm.
Nàng đưa hai khối ngọc bội ở trong tay đến trước mặt Tô Ngọc Li.
”Lộc huynh đây là?” Tô Ngọc Li cảm thấy kinh ngạc, không biết Lâm Tử Lộc là có ý tứ gì.
”Tô huynh, không biết Lưu Bảo Trai của ngươi có nhận ngọc hay không?” Lâm Tử Lộc ngồi đối diện Tô Ngọc Li, nghiêm túc nói.
”Tất nhiên là nhận.” Tô Ngọc Li cúi đầu, đưa mắt nhìn về phía hai khối ngọc, chỉ liếc mắt một cái hắn liền nhận ra giá trị xa xỉ của hai khối ngọc này, trong đó khối ngọc Phỉ Thúy loại băng kia là vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
”Vậy không biết Tô huynh có hứng thú với chuyện đầu tư không?” Lâm Tử Lộc nhìn thẳng về phía hắn.
”Đầu tư là gì? Tô mỗ tài sơ học thiển, đành phải nhờ Lộc huynh giải thích thêm.” Tô Ngọc Li mặt mày mang theo ý cười, nhưng sương mù nơi đáy mắt chưa hề biến mất, hắn tựa hồ là thật sự cảm thấy hứng thú với lời nói của Lâm Tử Lộc.
Lâm Tử Lộc cười, mở miệng nói: “Là như thế này, ta muốn mở một cái tửu lâu để có tiền trang trải cuộc sống, nhưng tiếc ta không có tiền vốn. Cho nên hi vọng Tô huynh có thể cho chúng ta vay chút bạc, sau này mỗi tháng tiền tửu lâu thu vào sẽ chia cho Tô huynh một phần, ta tin tưởng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn Tô huynh liền có thể thu hồi số bạc đầu tư, hơn nữa Tô huynh cũng là một trong những lão bản của tửu lâu.”
”Đây là đầu tư sao?” Tô Ngọc Li nghiền ngẫm những từ ngữ mới mẻ này, một lúc sau mới lên tiếng.
”Đúng, đây chính là đầu tư, huynh chỉ lời, chứ không bị lỗ.” Lâm Tử Lộc cẩn thận xoa xoa hai khối ngọc, bày ra một bộ dáng có thể hi sinh tất cả vì nghiệp lớn, nói, “Hai khối ngọc này cứ gửi ở chỗ huynh trước, chúng ta dùng nó để kiếm tiền vốn trước, đến lúc chúng ta kiếm được nhiều tiền sẽ tới chuộc lại.”
”Nhưng mà ta muốn đầu tư, ngọc này các ngươi hãy cầm lại đi, ta tin tưởng năng lực của Lộc huynh.” Tô Ngọc Li không hề nghĩ ngợi, liền đáp ứng, một tòa tửu lâu kỳ thực đối với hắn mà nói không tính là gì, hắn cảm thấy Lâm Tử Lộc có chút thú vị, hắn muốn nhìn xem nàng có thể cho hắn những kinh hỉ gì.
”Tô huynh làm người thật sảng khoái.” Lâm Tử Lộc yên lặng đem hai khối ngọc cất đi, trong lòng cười trộm, nàng cũng đoán được Tô Ngọc Li sẽ không cầm hai khối ngọc này.
”Lộc huynh muốn mở tửu lâu ở chỗ nào?” Tô Ngọc Li nhìn thấy động tác của Lâm Tử Lộc, ý cười càng sâu.
”Ở Hoàng Dương phố a, nơi đó là giải đất trung tâm, người đến người đi nhiều như nước chảy.” Lâm Tử Lộc nói ra một tên phố mà nàng cho là sầm uất nhất, nàng tin tưởng Tô Ngọc Li chắc chắn tự có biện pháp để tìm được một cửa hàng vừa ý.
”Tốt, vậy thì liền ở Hoàng Dương phố, Lộc huynh trước đó nên suy nghĩ về cách bài trí của cửa hàng, không quá hai ngày ta liền có thể kiếm được một cửa hàng cho huynh.” Tô Ngọc Li khẩu khí thoải mái, việc này giao cho hắn thật là quá dễ dàng, như một bữa ăn sáng.
Lâm Tử Lộc thích nhất chính là loại người Tài Đại Khí Thô như Tô Ngọc Li, không hay lằng nhằng, là loại người hào sảng như thế này.
Lâm chỉ đứng ở một bên, lắng nghe hai người bọn họ nói chuyện, luôn luôn ngây ngô cười, không nói gì, tuy rằng hắn muốn cho nàng những gì nàng muốn, nhưng hắn hận bản thân mình hiện tại không có năng lực này. Bất quá nàng từng nói, tiền luôn luôn chảy ra bên ngoài, hắn với nàng là người một nhà, như vậy giữa bọn họ không cần để ý chuyện tiền bạc. Hắn sau khi nghe xong mấy lời đó, liền vui vẻ không thôi, hóa ra ở trong mắt nàng, bọn họ là người một nhà.