Trên giường, nam nhân chính là kẻ khơi mào chiến tranh và nữ nhân thường là đối tượng bị chinh phục, bởi vậy sở dĩ nói nam nhân có thể chinh phục triệt để một nữ nhân, là phải xem biểu hiện trên giường của nam nhân này.
Chinh phục một nữ nhân, bình thường phải qua hai giai đoạn, giai đoạn đầu là chinh phục trái tim, giai đoạn hai chính là chinh phục thân thể nàng. Đương nhiên cũng có thể làm ngược lại, trước tiên chinh phục thân thể sau đó mới cướp lấy trái tim nàng!
Cả trái tim lẫn thân thể mới xem như hoàn toàn quá trình chinh phục.
Chẳng qua đối với nam nhân bọn họ coi trọng chính là chinh phục thân thể nữ nhân, dù sao những mối tình trong tiểu thuyết ngoài đời cũng không nhiều.
Lại nói, không có gì đả kích đối với nam nhân hơn là thất bại trên giường, bởi vậy trên giường dũng mãnh cũng cổ vũ niềm tin của một nam nhân đông thời giữ được phương tâm của một nữ nhân.
Chẳng biết từ khi nào Phương Dật Thiên cùng Lâm Hiểu Tình chuyển vị trí từ sopha lên giường.
Dục vọng của nữ nhân cực kì đáng sợ, một nữ nhân bình thường, một khi cánh của dục vọng bị mở ra, giống như hộp pandora vậy, sẽ bắt đầu chuỗi ham muốn vô tận!
Lâm Hiểu Tình cũng như vậy, mới nếm tử trái cấm nên thân thể cũng cực độ khát vọng, điều này làm cho nàng trở nên điên cuồng, chỉ có thông qua sự dũng mãnh của Phương Dật Thiên mới làm thỏa mãn nội tâm trống rỗng của nàng.
Bởi vậy đối với bọn họ mà nói đêm nay tuyệt đối là đêm cuồng nhiệt, cả đêm triền miên luyến ái, tràn ngập hơi thở của dục vọng.
Trải qua tưới tắm, thân thể mềm mại của Lâm Hiểu Tình càng thêm non mềm bóng loáng, tuyết phong tựa hồ chịu kích thích mà nở to hơn, đối với nam nhân mà nói đây tuyệt đối là hấp dẫn không thể ngăn cản được.
Nàng mị nhãn như tơ, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi môi anh đào khẽ mở ra, tiếng rên rỉ trong miệng nàng không chút kiêng nể phát tiết ra, thân thể cảm nhận được làn sóng khoái cảm như thủy triều đánh vào khiến nàng hoàn toàn phát ra âm thanh thỏa mãn theo bản năng.
Từng đợt chạy nước rút, như sóng biến ngoài khơi vốn tĩnh lặng bỗng trở nên cuộn trào mãnh liệt, mạnh mẽ đánh sâu vào tâm hồn nàng, giờ khắc này, nàng cảm giác thân thể của chính mình trở nên cực kỳ kỳ diệu khó tả, thể xác và tinh thần cũng trở bay bổng, từng làn sóng khoái cảm đánh thẳng vào đaị não, làm nàng trải qua hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác.
Chiến đấu vẫn đang tiến hành! Giống như gió nhẹ mưa phùn liên miên không dứt, nhưng là, như vậy lại hợp ý định của nhân tâm, nhiệt huyết sôi trào, mỗi lần va chạm lại khiến cỗ dục vọng sâu trong tâm hồn bùng lên dữ dội.
Phía dưới một mảnh tràn lan xuân thủy chứng minh Lâm Hiểu Tình đang trong tình trạng cực độ phấn khích, lúc này, nàng đã vượt qua đỉnh vu sơn lần đầu tiên.
Có thể do đã có lần đầu nếm trái cấm nên động tác của nàng rất thành thạo, thân thể mềm mại tha hồ uốn éo, nhìn giống như đang biểu diễn một loại hình nghệ thuật, dùng thân thể của chính mình để bao lấy Phương Dật Thiên, ôm ấp lấy nam nhân chỉ chiếm hữu một lần mà khiến nàng không thể dừng lại được.
Nhưng lần nào cũng là Phương Dật Thiên chủ động khiến lòng nàng có điểm tiếc nuối, thầm nghĩ mình cũng muốn một lần chủ động, cảm giác không biết như thế nào.
Vì thế nàng lật người, hai tay ấn cơ thể Phương Dật Thiên xuống, thẹn thùng nói "Lần này em muốn chủ động không cho anh khi dễ em."
Phương Dật Thiên cười nhẹ, như vậy cũng tốt, hắn lúc trước địa chiến trên sofa cũng có chút mệt mỏi, lúc này cứ nằm xem Lâm Hiểu Tình biểu diễn vậy.
Thời điểm Lâm Hiểu Tình ngồi từ trên xuống, cảm giác này giống như linh hồn nàng bị mạnh mẽ hút đi, sau đó bay lên chín tầng trời, linh hồn phiêu đãng cảm giác dục tiên dục tử, thân thể mềm mại của nàng mềm nhũn, nhìn không được áp lên bộ ngực rộng lớn của Phương Dật Thiên.
Vòng eo Lâm Hiểu Tình hoàn toàn phát huy tính dẻo dai, tha hồ uốn éo, lắc qua lắc lại, dịch chuyển lên xuống, khi chậm khi nhanh, tạo lên một khung cảnh tuyệt mĩ như mơ, trần ngập nóng bỏng, kích thích, phấn kích, say mê, khiến người ta không muốn tỉnh lại!
Nhưng cuối cùng Phương Dật Thiên hét lên một tiếng, một dòng thủy triều mạnh mẽ phun và thân thể nàng, lúc này nàng cũng không khống chế được yêu kiều kêu lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt co giựt, hô hấp cũng ngừng lại, trên mặt hiện lên biểu tình không biết đau đớn hay sung sướng, có lẽ là cả hai!
Chiếc đầu nhỏ vô lực áp lên bờ ngực rộng rãi rắn chắc của Phương Dật Thiên, hai mắt nhắm lại, thưởng thức dư âm trận tiêu hồn lúc trước, nội tâm thật lâu sau mới ổn định, đối với nàng mà nói, loại trải nghiệm này đúng là ghi tâm khắc cốt, nàng thật không khống chế được cảm giác yêu say đắm điên cuồng này.
Một lát sau, Phương Dật Thiên hít vào một hơi, tay nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của Lâm hiểu Tình, nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, trong lòng không nèn được nhu tình nhè nhẹ.
Trong thời gian hắn mệt mỏi, cô gái này có thể dùng nhu tình xao dịu mệt mỏi cho hắn, sưởi ấm tâm hồn cô đơn lạnh lẽo của hắn, đêm điện cuồng khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, vài lần đại chiến khiến hắn không còn cảm giác mệt nhọc, trái lại càng dư thừa tinh lực.
Lâm Hiểu Tình chậm rãi mở đôi mị nhãn, đôi mắt to tròn mọng nước ẩn chứa đủ nhu tình mật ý sâu đậm, trên mặt hiện ra vẻ thỏa mãn, nàng biết, Phương Dật Thiên không chỉ đơn giản như vậy, có thể nói là cao thủ tình trường.
Bình thường một nam nhân chỉ có thể làm cho nữ nhân lên hai lần cao trào là đã giỏi rồi, nhưng Phương Dật Thiên một lần đều cho nàng trải qua cảm giác dục tiên dục tử, khiến nàng càng ngày càng không thể rời xa hắn.
"Thích không?" Phương Dật Thiên hôn nhẹ lên trán Lâm Hiểu Tình nói.
Lầm Hiểu Tình hờn dỗi một câu, khẽ cắn môi dưới, trong mắt ẩn chứa phong tình vạn chủng, nói: "Nhân gia bây giờ vẫn bay bổng, cảm giác này thật quá tuyệt diệu, anh thật lợi hại!"
Tách!
Trong bóng đêm một ngọn lửa chợt lóe, PHT châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, từ từ thở ra, nói: "Kỳ thật, đêm nay em điên cuồng vượt qua dự đoán của anh, có phải thích cảm giác này không?"
Lầm Hiểu Tình nghe thấy trên mặt càng ửng đỏ, nội tâm thích là một chuyện, bị người khác nói ra lại là một chuyện khác, trên mặt một mảnh e thẹn, thẹn quá nói :"Được lắm, anh, anh giễu cợt em, em bóp chết anh!"
"Uy, uy, anh đâu có giỡn em, là chúc mừng em, chức mừng em đã trải qua lạc thú của nữ nhân chân chính!"
"Xì, tại anh hết, bại hoại!" Lâm Hiểu Tình bướng bỉnh nhéo cái mũi của Phương Dật Thiên.
"Cái gì đẹp anh đều thích, còn với em, anh thích cùng em triền miên." Phương Dật Thiên nhìn không được cười nói.
Lâm Hiểu Tình ghé mặt vào lồng ngực Phương Dật Thiên, bộ ngực no mềm áp chặt vào người hắn, hờn dỗi liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong mắt không giấu được vẻ mừng rỡ, đối với nàng mà nói, cảm giác bên cạnh hắn thật tuyệt vời.
Nếu như, mỗi ngày đều có thể ôm hắn ngủ, vậy cái gì cũng không cần, chỉ cần có hắn bên cạnh là đủ, nhưng nàng biết chuyện đó là không có khả năng, chỉ cần Phương Dật Thiên dành thời gian cho nàng vậy là được, nàng biết chuyện tình này không có kết quả, nhưng lại kìm lòng không được mà xa vào bên trong.
Đối với nàng, chỉ cần ở bên cạnh Phương Dật Thiên như hiện tại là đủ rồi.
"Được rồi, nghỉ đi được không? Khuya lắm rồi." Phương Dật Thiên dập tắt thuốc ôn nhu nói.
"Vâng!" Lâm Hiểu Tình thân thể giật giật, đột nhiên bật ra một tiếng kêu mê người!
"Sao thế?" Phương Dật Thiên sá thanh hỏi.
"Cái kia..... cái kia của anh lại tác quái ở bên trong em!"
Lâm Hiểu Tình cười một mảnh e thẹn, hai mắt ẩn chứa phong tình.
Một làn sóng kích thích nổi lên, một câu nói này rõ ràng là khơi mào chiến tranh, rõ ràng thằng nhỏ của Phương Dật Thiên lại muốn thêm một hồi địa chiến.