Phan Mộng Liên thân là gái hồng lâu trong xã hội thượng lưu, tại xã hội thượng lưu thành phố Thiên Hải này danh tiếng về vẻ đẹp của nàng cũng nổi như cồn, vẻ yêu mị, gợi cảm, thành thục, nam nhân nào được nàng nhìn đến một cái cũng vì đó mà điên cuồng mê muội.
Phan Mộng Liên chính là bạn cùng học đại học của Tiêu Di.Vậy thì Trần Thiên Minh tự nhiên cũng chính là bạn đại học, bởi vậy nàng được mời đến tham dự bữa tiệc tối này cũng chẳng có gì lạ.
Phan Mộng Liên nhẹ nhàng bước, nhàn nhã tiêu sái đi vào trong, nàng mỉm cười đối với những người không quen biết chào hỏi, tao nhã mà lại thong dong, trên cổ đeo một chiếc vòng hình con bướm bằng kim cương nhãn hiệu Cartier làm tôn nên vẻ rực rỡ của trang phục, hào quang tỏa ra bốn phía, vẻ diêm dúa yêu mị, giống như hồ ly tinh đã ngàn năm mỗi cái nhăn mày nhíu mắt cười đều có loại mị lực hút lòng người.
Tiêu Di ánh mắt chú ý tới Phương Dật Thiên, nàng cũng đảo mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Phan Mộng Liên.
Đối với sự xuất hiện của Phan Mộng Liên tại bữa tiệc tối nay nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, nhưng chính là ánh mắt Phương Dật Thiên như có ẩn ý xấu xa nào đó nhìn về phía Phan Mộng Liên thoáng trong lòng nàng có điểm cảm giác không thoải mái.
"Khụ khụ…Nàng không phải là bạn cùng đại học với Tiêu Di sao chứ, không ngờ tới nàng cũng đến đây, nàng tựa hồ rất được mọi người hoan nghênh a." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Nàng là gái hồng lâu, đương nhiên được hoan nghênh, như thế nào, anh có phải là cũng tâm động rồi à? Chẳng qua nàng hôm nay đúng thật là có đủ vẻ khêu gợi, trông cũng rất được!" Tiêu Di trả lời.
"Điểm ấy là không thể phủ nhận, bất quá nhìn qua nàng có cảm giác chỉ hào nhoáng bên ngoài, điểm ấy trên nàng thua xa cũng không có khả năng cùng Tiêu Di đánh đồng." Phương Dật Thiên cười cười, nhấp một ngụm Champagne, nói.
Những lời này đối với Tiêu Di, tựa hồ là cực kỳ thích thú, nhẹ nở nụ cười, sau đó liền bưng lên ly nước ấm trên bàn uống một ngụm.
Dòng nước ấm trôi từ cổ họng xuống như lan tỏa làm ấm cả trái tim nàng, trái tim của nàng rung động, nhớ tới Phương Dật Thiên vừa rồi chu đáo quan tâm lấy ly nước ấm hộ nàng, nội tâm của nàng không khỏi nổi lên một tia ấm áp.
Nhìn bề ngoài Phương Dật Thiên một vẻ tiêu sái không gò bó trong bộ trang phục nhiều lúc cẩu thả, kỳ thực, có đôi khi hắn lại là một nam nhân rất chu đáo cẩn thận! Nghĩ vậy, Tiêu Di lại chuyển động đôi mắt đẹp, không khỏi liếc mắt ngắm nhìn Phương Dật Thiên, trong mắt tình ý càng dạt dào hơn bao giờ hết.
Có đôi khi, bình thường chỉ một hành động chu đáo quan tâm nhỏ nhặt, cũng đủ đả động nội tâm một nữ nhân, chỉ bởi vậy mà cảm động, mà chỉ có cảm động mới có thể hóa giải tầng phòng ngự cứng rắn bên ngoài của nàng, mới có cơ hội chạm đến dưới vỏ bọc cứng rắn ấy sẽ là những địa phương mềm mại yếu ớt giàu cảm xúc.
Mà lúc này đây, phòng yến hội lại đi vào một đôi nam nữ, nam mặc âu phục giầy da, thân thể lộ vẻ mập mạp, trên mặt nhợt nhạt phù thũng có biểu hiện dấu vết của miệt mài quá độ, nữ nhân còn lại một chiếc váy dài, chiếc váy được thiết kế hở hẳn sau lưng, lộ ra sau lưng nàng một mảng bóng loáng như ngọc, với một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, nhìn xem toát ra vẻ cao quý ưu nhã đúng khí chất của một thiếu phụ trẻ!
Đúng là Hoàng Minh cùng vợ là Vân Mộng,
Sự xuất hiện của Vân mộng cũng khiến cho ánh mắt chăm chú của những vị khách quý là nam nhân, vẻ xinh đẹp thành thục của Vân Mộng cũng không thua kém gì khi so với Tiêu Di cùng Phan Mộng Liên, mơ hồ còn có loại mùi hương thành thục mê người, mà dáng người của nàng khi di chuyển thật hoãn mỹ.
Hoàng Minh cùng Vân Mộng bước vào trong khoảng tám bước thì lúc sau hắn đảo con người một vòng, thấy Phan Mộng Liên ở phía trước đang cùng người khác nói chuyện rất là vui vẻ, nhìn Phan Mộng Liên tư phía sau thấy được cặp mông mê người khiến người khác phạm tội, hắn trong mắt liền hiện ra vẻ thèm muốn đã lâu.
Tiêu Di cũng đã thấy Vân Mộng, lúc này Vân Mộng ánh mắt như đang tìm kiếm, thời điểm nhìn về phía nàng liền giơ tay vẫy vẫy Vân Mộng, Vân Mộng liền phát hiện ra Tiêu Di cùng Phương Dật Thiên.
Sau đó Vân Mộng liền cùng Hoàng Minh nói vài câu, nàng liền bỏ qua một bên Hoàng Minh hướng tới Tiêu Di bên này đã đi tới.
"Chị, chị đêm nay cũng tham dự buổi tiệc tối này a, sớm biết vậy em đã đi chung với chị." Vân Mộng đi đến bên Tiêu Di ngồi xuống, duyên dáng nói.
"Trần Thiên Minh và chị cùng học đại học, chị cũng không biết hắn như thế nào biết tin chị về nước, cho rằng chị thành công và giầu có rồi nên mời, chị quá thành công rồi" Tiêu Di mới cười nói.
"A, ha ha, công ty của em cùng Trần thị tập đoàn cũng có vài hợp tác kinh doanh, bởi vậy cũng được mời đến đây," Vân Mộng nói xong đảo mắt nhìn về phía Phương Dật Thiên, nhất thời, trước mắt của nàng sáng ngời, đêm nay Phương Dật Thiên trên người kia bề ngoài mạnh mẽ mà vừa lại lộ khí chất đồi bại không thể nghi ngờ làm cho trái tim nàng như bị đốt cháy, nàng cười nói, "Phương tiên sinh đêm nay thật đúng là khí thế phi phàm, chẳng qua cũng chỉ có như vậy mới có thể xứng đôi cùng chị của tôi tham dự bữa tiệc tối nay."
"Vân Mộng tiểu thư quá khen, cô đêm nay cũng rất được, đúng rồi, Hoàng tiên sinh đâu rồi, tôi mới vừa mới nhìn thấy hắn với tiểu thư cùng nhau đi tới mà." Phương Dật Thiên hỏi.
"Hắn à? Hắn chỉ vì con hồ ly tinh mà tham dự, nên không cần để ý đến hắn." Vân Mộng nhàn nhạt nói.
Phương Dật Thiên đảo mắt nhìn, quả nhiên là thấy Hoàng Minh đang ra nhập vào đội hình cùng mấy vị khách nam khác bao vây lấy Phan Mộng Liên.
Phương Dật Thiên âm thầm cảm thấy buồn cười, Hoàng Minh cùng Vân Mộng trên danh nghĩa là vợ chồng thật đúng là làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, vợ đối với chồng chẳng quan tâm, chồng đối với vợ cũng chẳng quan tâm, xem ra bọn họ bây giờ thật ra chỉ còn thiếu là chưa có giấy chứng nhận ly hôn thôi.
Tiêu Di cùng Vân Mộng hai nữ nhân ở một bên nói chuyện phiếm với nhau, Phương Dật Thiên bộ dạng như thản nhiên không việc gì, nhưng trên thực tế hắn không thích đến nơi như thế này, nặng nề, nhàm chán, giả dối, nếu không phải là đi cùng Tiêu Di hắn đã sớm bỏ của chạy lấy người.
Hắn nhàm chán nhìn nam nữ muôn hình muôn vẻ trong yến tiệc, đúng là phát giác giữa phòng rất nhiều nữ nhân nghênh đón ánh mắt hắn mang theo hình viên đạn, hắn âm thầm cười khổ, nghĩ thầm cho dù là có bất mãn cũng không thể đổ lên đầu mình chứ?
Đang tự vấn, hắn ánh mắt thoáng nhìn, đúng là nhìn thấy Phan Mộng Liên nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi hướng tới Tiêu Di đi đến, phỏng chừng là nàng nhìn thấy Tiêu Di đang ngồi ở bên này bởi vậy chủ động đi tới.
Chậm dãi đi tới, đôi mắt đẹp của Phan Mộng Liên chuyển động, liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, vẻ yêu mị trong đôi mắt nàng rất có mị lực câu hồn đoạt phách, Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười, không có cử động, vẻ lạnh nhạt tự nhiên.
Phan mộng liên đến gần, nàng nhẹ nhàng cười, nói: "Tiêu Di, tôi biết bạn đêm nay cũng tới, vừa rồi tôi còn tìm bạn ngồi ở đâu, may vừa nhìn thấy bạn ngồi chỗ này."
"Mộng Liên, là bạn à, tôi cũng vừa nhìn thấy bạn, chẳng qua nhìn thấy bạn đang cùng bằng hữu tán gẫu vui vẻ bởi vậy cũng không có gọi bạn." Tiêu Di cười, nói.
"Tiêu Di, đêm nay bạn thật xinh đẹp, khó trách Trần Thiên Minh những năm gần đây một lòng một dạ với bạn nhớ mãi không quên." Phan Mộng Liên nói xong làm như vô tình, liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên.
Tiêu Di sắc mặt nao nao, lập tức thản nhiên nói: "Mộng Liên, bạn nói vậy sai rồi, mình cùng Trần Thiên Minh mãi mãi chỉ có thể là bằng hữu của nhau, không phải như trong suy nghĩ của bạn đâu."
Một bên Vân Mộng ánh mắt che dấu lén nhìn vẻ thành thục yêu mị của Phan Mộng Liên, chồng trên danh nghĩa của nàng đúng là bị yêu tinh này hớp mất ba hồn bẩy vía làm cho điên đảo, chẳng qua nàng thấy Phan Mộng Liên cũng không có bao nhiêu mị lực, nhiều lắm chỉ là một chút lẳng lơ, có thể vô liêm sỉ đi theo giao thiếp với một người nam nhân mà thôi.
Phương Dật Thiên nhìn ba mỹ nhân giống nhau đều thành thục xinh đẹp nhưng lại mỗi người một vẻ ngồi cùng nhau, âm thầm, hắn cũng cảm giác một cỗ như mạch nước ngầm mãnh liệt, hắn không khỏi nghĩ tới - mỹ nhân tụ hội
Đừng thấy ba mỹ nữ này bề ngoài tường an vô sự khách khách khí khí, kỳ thực, một màn mỹ nhân tụ hội âm thầm trình diễn.
Đây chính là hình thức chiến tranh của phụ nữ.
Phương Dật Thiên tự biết không nhìn, không nghe, không xen vào chuyện người khác.
Mà lúc này, trong phòng nổi lên một tiếng xôn xao náo nhiệt, chỉ thấy Trầm Thiên Minh cùng đi vào với một nam nhân khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, nam nhân này ánh mắt sáng ngời, thần sắc tươi tắn, có kiểu đứng trên cao nhìn xuống dạng quan cách, nhìn một cái là biết người này quyền cao chức trọng.
"Thì ra là Lý bộ trưởng đến." Phan Mộng Liên cười, nhàn nhạt nói.
"Là anh ta, anh ấy không phải là học cùng trường chúng ta sao chứ, tôi nhớ rõ tôi học năm thứ nhất thì anh ấy học năm thứ tư." Tiêu Di ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy, trước kia chính sác là học trưởng Lý Tiến, nhưng hiện tại đã là quan lớn rồi." Phan Mộng Liên mỉm mỉm cười, còn nói thêm, "Tiêu Di, học trưởng đến đây có phải chúng ta cũng nên ra chào hỏi chút không?"
Tiêu Di giật mình, đảo mắt nhìn về phía Phương Dật Thiên, nàng lo lắng chính là vì nàng mời nên Phương Dật Thiên mới tới đây, cuối cùng lại để lại hắn một mình có phải là không tốt hay không.
Phương Dật Thiên tựa hồ là hiểu ánh mắt của Tiêu Di, hắn nhàn nhạt cười nói: "Không có việc gì đâu, Tiêu Di cứ đi đi, ta một mình ở đây không có vấn đề gì."
Hắn trong miệng hô lên đúng Tiêu Di cùng Tiêu Di là đồng âm, bởi vậy Phan Mộng Liên cùng Vân Mộng cũng chưa nghĩ tới hắn xưng hô chính không phải là Tiêu Di mà lại không phải là Tiêu Di.
(Chỗ này tác giả chơi chữ: chữ di 姨 ở đây là dì (em mẹ), còn chữ di 怡 ở sau có nghĩa là vui vẻ - mình không biết tiếng Trung xin cao thủ chỉ giáo thêm.)
Tiêu Di đối với Phương Dật Thiên nhẹ nở nụ cười, hàng vạn hàng nghìn tình ý ẩn chứa trong đó, để nàng tiện bề cùng Phan Mộng Liên đứng lên, hướng tới phía trước đi đến.
"Hài, Phương Dật Thiên, hiện tại chỉ còn lại em với anh a!" Vân mộng ánh mắt lúng liếng, trong ánh mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt nồng nàn chằm chằm nhìn Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng cười, nói.
Nhìn Vân Mộng vạn phần động lòng người mỉm cười, cùng với trước ngực nàng một mảng tuyết trắng nõ nà, Phương Dật Thiên trong lòng rung động, nhớ tới Vân mộng thời điểm ăn cơm ngày hôm nay nàng lớn mật hành động, hắn cảm thấy từng đợt kích thích hưng phấn, hắn nói: "Vân Mộng, em nhìn thấy Hoàng Minh đi theo đuổi những nữ nhân khác mà có thể ngồi yên được sao?"
"Ngồi không yên được a, cho nên em phải câu dẫn anh." Vân Mộng ha ha cười nói, trong lời nói lộ ý khiêu khích.
"Khụ khụ… Đây cũng là buổi tiệc trang trọng, ít nhiều cũng phải ngụy trang một chút chứ, em trực tiếp như thế anh ăn không tiêu a." Phương Dật Thiên cười nói.
"Cái gì trang trọng, đều là giả rối hết, nơi này ẩn chứa không ít xấu xa đâu, anh xem những nam nữ này tại bữa tiệc tối nay chỉ khoác lên một lớp mặt nạ thôi, kì thực ngấm ngầm đều là nam đạo nứ xướng." (*) Vân Mộng không cho là đúng nói.
(*) Nam đạo nữ xướng: Ở ta có câu "Phu xướng phụ tùy – nhưng chắc ý Vân Mộng ở đây là ngược lại.
Phương Dật Thiên cười không nói gì, chẳng qua trong đầu hắn vẫn không đồng ý với lời nói của Vân Mộng.
Vân Mộng liếc ánh mắt đẹp quay tròn nhìn Phương Dật Thiên, cái lưỡi thơm tho linh hoạt tươi hồng nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi dưới, rồi sau đó hấp dẫn vô cùng mà lại cực kỳ mập mờ nói:
"Đi ra ngoài, em ở bên ngoài chờ anh!"