Mục lục
Thiếp Thân Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người xấu hổ nhất không phải đi wc quên mang giấy vs, cũng không phải mang theo giấy lại phát giác bồn cầu tự hoại hỏng rồi, mà là một vài trường hợp đặc thù chợt vang lên âm thanh không hợp hoàn cảnh
Cũng như bây giờ, có vạn ánh mắt thị chúng nhìn vào trường hợp của hắn hiện tại, bị đưa lên phỏng vấn, vô số người cùng với máy ảnh nháy lia lịa.Nói hưng phấn cũng chẳng thể khi mà tự nhiên lòi ra một cái danh tính xấu xa, ngẫm lại có bao nhiêu tình huống xấu hổ thế này chứ
Giờ phút này Phương Dật Thiên, vốn hắn đã thành công từ phòng Lâm Thiên Tuyết thoát ra mà không bị lộ. Không may, di động hắn bỗng xảo hợp vang lên, cũng không ngờ là reo đúng thời điểm
"Tôi kháo! A … con mẹ nó ai mà đúng lúc này tự nhiên rảnh việc gọi điện tới?" Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, vội vàng thò Tay vào túi quần nhanh chóng ngắt cuộc đt, nhưng lúc này, tiếng chuông di động của hắn đã vang được 2 hồi, âm thanh nhạc chuông độc đáo như thế hiển nhiên Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết đã biết hắn lại đang ở lầu 2 rồi.
"Nên làm cái gì bây giờ? Bây giờ?"
Không có chuyện gì đương nhiên không được đi lên lầu 2, đây chính là điều 1 trong 3 điều quy định của Lâm Thiên Tuyết ước thúc hắn lúc trước!
Phương Dật Thiên trong óc một trận quay cuồng suy nghĩ ngược trở lại, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ được cái gì liền ho khan 2 tiếng, dưới chân làm ra tiếng động như từ dưới lầu đi lên, tiếp theo hắn liền cố ý gọi to: " Tiêu di, Lâm tiểu thư, xuống ăn cơm thôi. Cơm chiều đã chuẩn bị rồi đó!"
Hắn trong lòng nghĩ thời gian cũng không sai biệt lắm hiện tại là thời giờ ăn cơm chiều, bởi vậy mới nghĩ ra được lái kế loanh quanh này, từ đó tạo ra âm thanh bước chân giả tạo lên lầu 2 chính là vì "gọi" Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết đi ăn cơm
"Lách cách", cửa phòng Tiêu di mở ra, một bóng hồng thành thục xinh đẹp bước ra ngoài cửa
"Ách …" Tiêu di, sắp chuẩn bị ăn cơm rồi, tôi liền lên lầu gọi các cô, đúng rồi, Lâm tiểu thư đâu?"
Phương Dật Thiên sắc mặt trấn định tự nhiên cười cười, hỏi.
"
Tiểu Tuyết hình như đang tắm rửa thì phải, chúng Tôi xuống trước cũng được."
Tiêu di nhàn nhạt nói
"
A, Tiêu di thân thể cảm thấy thế nào? Nếu … còn có chút mệt mỏi thì nghỉ ngơi thêm tý nữa, hiện tại cũng chưa dọn ra đâu."
Phương Dật Thiên vừa nói trán vừa đổ mồ hôi, nếu Tiêu di đi xuống thật, chứng kiến phía dưới chưa có dấu hiệu dọn bàn ra thì biết giải thích thế nào?
Cơm chiều chưa soạn sửa mà hắn đã "
bắt đầu" nhanh chóng chạy lên gọi người xuống ăn cơm, này không phải là mua dây buộc mình sao?
"
Tôi không bị mệt mỏi quá như Anh tưởng tượng vậy đâu, vừa rồi nằm một lát, cảm giác khá hơn nhiều rồi" Tiêu di nhẹ nhàng cười,hiện ra vẻ mị lực phong vận của thành thục nữ nhân, liền nói : "Đúng rồi, cảm ơn cốc gừng mật của anh, uống vào liền cảm giác khá hơn hẳn
"Ha ha, không cần cảm tạ …" Phương Dật Thiên cười cười, hắn rõ ràng vừa thấy trong mắt Tiêu di hiện lên một tia nhu tình, trong lòng liền cực kỳ kích động. Lúc này di động của hắn lại vang lên
Hắn chợt rùng mình, cầm lên vừa thấy, là băng sơn mỹ nhân Hạ Băng gọi điện, liền giương mắt nhìn thấy Tiêu di đang liếc mắt, cười nói : "Ách … Tiêu di, thật là, Tôi xin phép đi nghe chút." Tiêu di mỉm cười gật đầu. Phương Dật Thiên liền chạy xuống lầu, đi đến hậu viện mới tiếp nhận cuộc gọi: "alo, là Hạ Băng sao?"
"Là tôi, tên hỗn đản nhà anh, vừa rồi vì sao dám tắt cuộc gọi của tôi?" Bên kia chính giọng Hạ Băng đầy lạnh lùng chất vấn.
Phương Dật Thiên lại rùng mình, thầm nghĩ thì ra vừa rồi là điện thoại của Hạ Băng gọi tới, hắn cười, nói: "Ai, cô có biết không vừa rồi Anh gọi điện tới xém chút nữa hại chết tôi rồi không, may mà trong cái khó ló cái khôn mới tránh thoát một kiếp! Đượco ồi, không nói chuyện vô nghĩa nữa, gọi cho tôi có chuyện gì? Không biết có phải là lại kêu Tôi lại giả bộ làm bạn trai của cô nữa đấy chứ?"
"Cái gì, tôi mà rảnh thế hay sao?" Hạ Băng tức giận nói to, xem ra hôm nay có nhiều chuyện không vừa lòng, tiếp theo nàng nói: "Hôm nay mất hứng, timg đi tìm lại cũng chỉ có tìm được anh uống rượu, cho anh chọn địa điểm! Như thế nào? Dám đi không?"
Phương Dật Thiên nghe vậy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nàng này coi mình là nơi để phát tiết, cần đúng thời điểm mình đang "thoát thân" làm "lá chắn" kể lể, mất hứng lại muốn lôi kéo mình đi ra ngoài uống rượu, Tôi kháo, coi lão tử trở thành Tay bồi tiếp?
"Cái đó … Hạ Băng tiểu thư, trước đó đã nói rồi, do rượu mới có tật xấu đánh người, bởi vậy cô gọi Tôi đi uống có sao không, không chút lo lắng sao?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói
Một nam nhân ngốc xít mới rảnh không có việc gì đi theo lãnh diễm băng sơn mỹ nhân uống rượu, cái tư vị "chịu đựng" không dễ chịu chút nào, nếu biết thêm nữ nhân này có cá tính nhiệt tình nữa thì đừng bàn luận nữa, rất … :10:
Hạ Băng bên kia nghe vậy có chút sửng sốt, rồi khanh khách cười, liền đáp trả: "Với anh? Uống xong có tính xấu? Xì, đừng đem cái cớ đó nói ra đây, nói thẳng ra là anh có tâm không có đảm, thật là đồ con rùa !"
"Tôi nói Hạ Băng tiểu thư, hôm nay có ai dám trêu đùa chọc đến tiểu thư vậy? Nghe khẩu khí của cô chắc đang rất bực đó, phát tiết cũng tìm tôi để phát sao, cũng không sao, nếu cô mắng tôi hai câu mà khiến cho trong lòng thoải mái như trong lời nói thì cô cứ việc mắng chửi đi!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói
"Anh… Hừ!" Hạ Băng tức giận hừ to một tiếng, còn bồi thêm một câu "bớt lời thừa thãi đi, không rảnh cùng anh nói chuyện vớ vẩn, chỉ một câu, tối nay có đi hay không?"
"Ài, tôi cũng muốn đi lắm, tiếc rằng tôi không có tự do đi lại.Nói cho cô biết, làm vệ sĩ rồi tôi không có chút tự do cá nhân đâu" Phương Dật Thiên ngừng 1 chút, nhìn bốn phía thấy không có ai khác lúc sau tiếp tục nói: "Côi có điều không biết, Lâm Thiên Tuyết rất hay dính tới tôi, tôi tìm cớ cũng không dứt ra được. Hắc hắc."
"Anh … Anh gạt ai đó, Lâm Thiên Tuyết luôn kề cận Anh? Thật là dầy da mặt!" Hạ Băng một lời trực tiếp vạch trần lời nói dối jj (tự sướng) của hắn, nói tiếp "Buổi tối 9 giờ, Tôi chờ Anh tại quán bar Tô Hà, cho dù có đến hay không Tôi vẫn cứ uống say đến không biết gì nữa mới thôi, phóng túng 1 lần! Tôi nói trước đó!Cụp"
Phương Dật Thiên nhìn cái di động trong tay một hồi không biết nói gì, băng sơn mỹ nhân này thật đúng là..., cũng không biết bất kể nàng gặp đúng cái gì phiền lòng, thế nào cũng phải đi quán bar uống rượu, ài, nữ nhân đôi khi rất phiền toái!
Tắt máy, hắn bỏ điện thoại vào túi quần, xong xoay người đi vào biệt thự, vừa lúc mụ Ngô cũng đã soạn sửa cơm chiều trên bàn, thấy hắn đi vào lúc sau liền cười nói: "Tiểu Phương, ăn cơm thôi, Tiêu di cùng tiểu thư đâu?"
"À, cháu vừa rồi lên kêu các nàng, Lâm tiểu thư còn đang tắm rửa, Tiêu di hẳn là đang ở dưới này chứ?" Phương Dật Thiên nói xong, thầm nghĩ mình đoán giờ ăn cơm thật chuẩn xác, xem ra chính mình cái khó ló cái khôn, vận dụng hoàn cảnh thật đúng lúc.
"Tôi ở đây rồi, chờ Tiểu Tuyết tắm xong xuống rồi ăn." Tiêu di đang ngồi trên sofa trong phòng khách nói với vào
Phương Dật Thiên liền cười, gãi gãi đầu, đi đến Tiêu di bên cạnh ngồi xuống, nói: "Vừa rồi không thấy Tiêu di ở chỗ này, thật là có lỗi."
Anh, có đôi khi nói chuyện rất khách khí, có đôi khi lại nói chuyện không đâu, chính là nói không đúng thực tế." Tiêu di thản nhiên cười, có hứng thú nhìn Phương Dật Thiên, nếu như hắn hướng nàng trực tiếp nói "Anh thích em!" sẽ khiến trái tim mình rung động sau khi nghe người đàn ông này nói, nàng thực sự cảm thấy tình cảm mãnh liệt bên trong cơ thể của mình thời thanh xuân lại được kích hoạt lên, cảm giác dường như đã trở lại thuở của tuổi mười tám.
"
Không quản là khách khí hay nói chuyện không đâu, tóm lại Tôi đối với Tiêu di trong lời nói đều dụng tâm (thật lòng) mà nói ra, không mang một ý nào giả dối." Phương Dật Thiên nhẹ mở miệng nhàn nhạt trả lời.
Tiêu di nghe vậy liền không tự chủ cười khẽ, chẳng biết như thế nào, nhưng nàng chợt cảm thấy lời này của hắn là đang ngỏ lời hoặc là có ý tản tỉnh đây?
"
Ha ha .. Ý? Anh như thế nào trên đầu cùng lưng áo ướt đẫm mồ hôi vậy, nóng đến vậy sao?"
Tiêu di đột nhiên phát giác chiếc áo t-shirt Phương Dật Thiên đang mặc đều bị mồ hôi thấm khắp nơi, liền tò mò hỏi
Phương Dật Thiên nghe vậy âm thầm cười khổ 1 tiếng, hắn đây là có khổ mà không dám nói, thử nghĩ, nấp trong cái tủ quần áo một thời gian dài, sớm đã đổ mồ hôi đầm đìa rồi.
"
Ách .." Tiêu di, không biết cô đã có kinh nghiệm về vấn đề này hay chưa, nếu như cùng người trong lòng ngưỡng mộ đã lâu ngồi chung một chỗ theo thời gian sẽ không thể khống chế cảm giác thấy rất kích động, nhiệt huyết cuồn cuộn, mặc dù là lẳng lặng ngồi im, nhưng nội tâm phấn khích dâng trào do đó mà làn da thường toát mồ hôi bởi máu nóng. Bởi vậy có thể nói, một khi có người ngồi bên cạnh vô duyên vô cớ đổ mồ hôi tại thời điểm đó đủ cho trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ với người bên cạnh đấy." Phương Dật Thiên "rủ rỉ", ẩn ý mịt mờ không rõ ràng trong lời nói
Tiêu di đương nhiên là nghe ra lời nói của Phương Dật Thiên có ý, nàng liền nở nụ cười mê người mà tao nhã nói: "Ý của Anh là Anh ngồi bên cạnh Tôi nên đổ mồ hôi? Nhưng Tôi như thế nào lại cảm thấy ngồi đây bên cạnh Anh lại lạnh như vậy chứ
Phương Dật Thiên nghe vậy dở khóc dở cười liền nói: "
Vấn đề này, với sự mãnh liệt nhiệt tình này, băng cứng cũng có thể bị hòa tan, Tiêu di nói có phải không?"
Đây đã là tản tỉnh, tuy vẫn có ý nói hàm súc nhưng vẫn đang là trực tiếp nói hẳn ra luôn
Tiêu di trong lòng liền có chút khẽ động, chẳng biết là như thế nào, nhưng chắc chắn là kích động, trong lòng tựa hồ nổi lên một tia ấm áp, trải qua mọi trường hợp, Tiêu di liền biết phản ứng trong cơ thể tựa là đối với Phương Dật Thiên hắn nói ra những lời tán tỉnh đó, thường thì những nữ nhân có phản ứng giống nàng tại thời điểm này chính là có hứng thú, quan tâm tới người kia
Như vậy sao?, hiện tại bắt đầu khảo nghiệm sự nhiệt tình của anh đi!" Tiêu di nhẹ nhàng cười, sau đó đứng lên liền bổ sung thêm một câu: "Ăn cơm thôi, tiểu Tuyết xuống rồi!"
Phương Dật Thiên nghe vậy liền chột dạ giật mình 1 cái, Tiêu di vừa rồi lời kia mới nói đó đã làm nội tâm hắn như nảy lên, kích động không ngừng thật lâu khiến hắn khó bình ổn tâm trí ---- "là khảo nghiệm sự nhiệt tình của anh đi" thật là một câu nói đầy tính "khiêu khích" a, hay là đùa giỡn hắn sao? Thở dài một hơi, nhìn Tiêu di gợi cảm thành thục đang bước đi, trong mắt hắn toát ra tia nhìn "nhất định tôi sẽ "ăn" được cô"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK