Bất quá trên mặt của hắn vẫn biểu hiện ra một vẻ trấn định, đồng thời trong lòng của hắn cũng hiểu được, Phương Dật Thiên giờ phút này nếu bình yên ngồi ở trước mặt hắn như vậy thì tay súng bắn tỉa hắn sai đi theo dõi Phương Dật Thiên chắc hẳn là đã gặp nạn, hiện tại đang nằm trong tay Phương Dật Thiên.
Nhưng hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra, Phương Dật Thiên làm sao có thể vô thanh vô tức đem tên sát thủ đó giải quyết gọn gẽ, kín đáo như vậy?
Chẳng lẽ tên sát thủ kia ở trước mặt Phương Dật Thiên căn bản không hề có một chút năng lực chống cự nào?
"Ngồi xuống đi, hai vị, các ngươi không cần đứng nói chuyện với ta." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Dương Tuấn phục hồi tinh thần lại, hắn thở sâu, rồi sau đó chậm rãi ngồi xuống. Trần Khải ở một bên thì sắc mặt đã tái nhợt, trong mắt không kìm được lộ ra một tia kinh hoảng, khóe mắt hắn cứ một chốc lại liếc về phía cây súng lục mà Phương Dật Thiên để trên bàn, sau khi gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hắn run nhè nhẹ ngồi xuống.
Mà lúc này, Vương Bằng bị Phương Dật Thiên đánh bay ngã xuống đất cũng đứng lên, thân hình lảo đảo lắc lắc, nhưng hắn vẫn cắn răng lao về phía Phương Dật Thiên, chức trách của hắn là không để cho Dương Tuấn có chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không chính hắn cũng không chịu nổi trách nhiệm.
Phương Dật Thiên bất động, thản nhiên nói: "Dương Tuấn, hắn là con chó ngươi nuôi sao? Sao ngươi lại mặc kệ không trông nom để hắn cắn người loạn lên như vậy sao? Ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện, sẽ không gây bất lợi cho ngươi, chẳng lẽ muốn bắt buộc ta làm ra một số chuyện không hay sao?" Nói xong, tay phải của Phương Dật Thiên đưa tới, ngón trỏ móc lấy vòng cò của cây súng lục mà quay vòng vòng.
Dương Tuấn sắc mặt trắng nhợt, vội vàng quát: "Vương Bằng, ngươi đi ra ngoài trước, không có việc gì thì không cần vào!"
Vương Bằng đang xông lên, nghe được lệnh, thân thể chợt cứng ngắc, hắn chép miệng, vẻ mặt rất khó coi, ngờ vực nói: "Dương ca, hắn..."
"Không có chuyện gì, hắn sẽ không dám làm gì ta đâu, ngươi đi ra ngoài trước đi!" Dương Tuấn phất phất tay, nói.
Vương Bằng cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, đành phải xoay người hậm hực rời đi.
"Phương Dật Thiên nếu đã tìm tới cửa chứng tỏ ngươi có năng lực, có lời gì thì nói đi!" Dương Tuấn lạnh lùng nói.
"Sảng khoái, sảng khoái! Nói vậy ngươi cùng Trần Khải đều rất ngạc nhiên vì sao ta có thể đến được nơi này để tìm ngươi? Cái này cũng là nhờ ngươi phái đi tên sát thủ có thứ mộng tưởng rằng có thể giết được ta, hắn đối với ngươi thật đúng là rất 'trung thành' a!" Phương Dật thiên thích ý cười cười, nói.
Sắc mặt Dương Tuấn khó coi một trận, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đã làm gì hắn rồi?"
"Không làm gì cả, à, đúng rồi, hắn có một món quà muốn tặng cho ngươi!" Phương Dật Thiên cười nhạt một tiếng, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen, ném cho Dương Tuấn nói: "Mở ra nhìn xem đi!"
Dương tuấn nhìn Phương Dật Thiên một cái, cầm cái hộp nhỏ Phương Dật Thiên vừa ném tới mở ra. Nhất thời, sắc mặt của hắn biến đổi, trong ánh mắt cũng không nhịn được mà hiện lên một tia sợ hãi, thân thể đang trấn định cũng phải khẽ run lên...
Trong chiếc hộp nhỏ màu đen, rõ ràng là đang chứa một con mắt chảy đầm đìa máu.
Trên con mắt đầy tơ máu vẫn đang chảy ra những giọt máu li ti, bề mặt lưu lại một vài vết cháy. Có thể thấy được trên con mắt đầm đìa máu này vẫn còn lưu lại thần sắc sợ hãi cực độ, giờ phút này, con mắt đầm đìa máu ấy dường như đang nhìn chằm chằm lên mặt Dương Tuấn, trông có vẻ lành lạnh khủng bố cực kỳ!
Dương Tuấn không khỏi trở nên hô hấp dồn dập, tay phải đang cầm cái hộp nhỏ của hắn run lên, cái hộp rơi xuống, con mắt đầy máu kia cũng văng ra, một mạch lăn đến dưới chân Trần Khải, con mắt đầm đìa máu trừng mắt nhìn Trần Khải, như là đang tiến đến đòi nợ vậy.
"A..."
Trần Khải cực độ kinh hãi thất thanh kêu lên một tiếng, sắc mặt trong phút chốc tái nhợt vô sắc, thân mình cũng không nhịn được mà run rẩy, hắn là một tên công tử giàu có sống sung sướng an nhàn từ khi sinh ra đến giờ, đã bao giờ nhìn thấy vật gì đầm đìa máu kinh khủng đến như vậy.
Trần Khải cả kinh kêu lên một tiếng, vội vàng đứng lên chạy tới ghế sa lon ở bên kia mà ngồi xuống. Ngồi trên ghế sa lon hắn vẫn còn kinh hồn táng đởm mà run run, trong lòng sợ hãi cực kỳ.
"Phần lễ vật này xem như nhẹ nhàng đi, quá khứ, bất kỳ đối thủ nào của ta đều phải chôn thây ở dưới ba tấc đất chứ đâu có được như vậy." Phương Dật Thiên cười nhẹ, nói tiếp: "Dương Tuấn, ta với ngươi căn bản không oán không thù, nhưng ngươi lại liên tiếp tìm tới ta gây phiền phức, đừng tưởng rằng ở thành phố Thiên Hải cha ngươi làm cái trứng chim thị trưởng là ngươi có thể không sợ hãi cái gì cả, muốn làm gì thì làm. Hiện tại, ta muốn giết ngươi quả thực là dễ như trở bàn tay! Còn ngươi nữa Trần Khải, ta biết ngươi hôm đó bị ta vùi đầu xuống bồn cầu rất là uất ức, thù hận ta, nhưng nếu tiểu tử ngươi con mẹ nó không chọc ta thì sao ta phải làm như vậy?"
"Lần này, ta cảnh cáo các ngươi lần đầu tiên! Nếu sau này các ngươi còn muốn bình yên vô sự khi gây chuyện với ta, sẽ không đơn giản như vậy! Trần Khải, nếu lại chọc tới ta lần nữa, vậy thì ngươi cũng không phải uống nước tiểu bồn cầu nữa mà là canh của Vu Bà Âm Phủ đó!" Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói. (theo truyền thuyết Trung Hoa, khi con người chết đi sẽ xuống âm tào địa phủ, sau đó trôi vào vòng luân hồi, một lần nữa đầu thai. Trước khi vào vòng luân hồi, người đó sẽ phải uống một chén canh của Vu bà, gọi là Mạnh Bà Thang để quên hết những chuyện kiếp trước, bắt đầu kiếp sống mới. - Song Tinh)
Dương tuấn không nói gì, trong cặp mắt mang theo sự phẫn lộ và âm độc nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, hắn biết, lúc này cũng không phải là lúc thích hợp đấu miệng với Phương Dật Thiên, ngày sau lại tiến hành trả thù sự sỉ nhục hôm nay mới là trọng yếu nhất.
Phương Dật Thiên bị ánh mắt âm trầm của Dương Tuấn nhìn chằm chằm, cả người cảm thấy không thoải mái, ánh mắt của hắn trầm xuống. Bỗng nhiên hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Tuấn, tóm cổ áo hắn nhấc lên, lạnh lùng nói: "Con mẹ ngươi, lão tử ghét nhất là bị cái loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào mặt, âm u giống như tên biến thái lưỡng tính! Con mẹ nó xem ra ngươi là con trai thị trưởng nên không có ai dạy dỗ ngươi? Lão tử sẽ dạy ngươi một chút!"
Phương Dật Thiên nói xong hung hăng ném Dương Tuấn trên mặt đất, nhấc chân phải lên đạp thật mạnh xuống, cơ hồ muốn dẫm nát bụng Dương Tuấn.
"A..."
Dương Tuấn không kìm được thét lên một tiếng, khuôn mặt nghẹn đỏ lên, trên mặt lộ vẻ thống khổ, mà trong mắt của hắn vẻ phẫn nộ lại càng nồng đậm.
"Lão Tử thích nhất đúng là đem lũ vương bát đản (trứng rùa hay ba ba) tự cho mình là đúng như các ngươi hung hăng dẫm nát dưới chân!" Phương Dật Thiên nhe răng cười, chân phải đi giày da hung hăng nghiền xuống thân thể Dương Tuấn bên dưới, dùng sức mà nghiền, cho đến khi trong miệng Dương Tuấn phát ra từng tiếng, từng tiếng kêu thê thảm.
"Phanh!" một tiếng, Vương Bằng từ bên ngoài chạy vào. Hắn nhìn Phương Dật Thiên đang chà đạp Dương Tuấn, trong lòng giận dữ, đang muốn xông lên thì Phương Dật Thiên cầm cây súng trên bàn trà lên, chậm rãi nói: "Cây súng này thật dễ cướp cò a, nếu ngươi biết điều thì nên đứng yên đừng nhúc nhích, ta không muốn bởi vì súng ống cướp cò mà lỡ tay giết chết một con chó ngoan xui xẻo đâu!"
Những lời này quả nhiên hiệu quả, Vương Bằng đứng nguyên tại chỗ, không có can đảm xông lên, hai tay hắn nắm chặt, trên cánh tay nổi gân xanh, trên mặt lộ vẻ rất tức giận, bất quá hắn cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.
Đùi phải Phương Dật Thiên nghiền mạnh một cái lên mặt Dương Tuấn, lạnh lùng nói: "Con mẹ ngươi, về tội trạng của ngươi tên sát thủ kia đã khai tất cả rồi, bao gồm cả việc ngươi âm thầm thuê tên sát thủ kia giết bọn Đao Ba Hán, đây chính là tội giết người a, nếu chuyện này bị khơi sáng tỏ ra bên ngoài sẽ dẫn đến oanh động như thế nào đây? Đường đường là con trai của Thị Trưởng nhưng lại đi thuê kẻ giết người sát hại người khác, không chừng còn có thể liên lụy đến lão già nhà ngươi a."
"Bất quá ngươi yên tâm, ta tạm thời sẽ không đem sự tình lần này lộ ra, lần này ta đến vẻn vẹn chỉ muốn cấp cho ngươi một lời cảnh cáo mà thôi, không hơn." Phương Dật thiên dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Ngày sau, nếu ngươi còn muốn đối phó ta thì trước đó hãy nghĩ kỹ, nếu ngươi không giết chết được ta, vậy ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Phương Dật Thiên nói xong hung hăng hướng tới Dương Tuấn đang nằm dưới đất nhổ một cục đờm, sau đó tiến về phía Trần Khải đang ngồi run rẩy trên ghế sa lon, trong mắt thần sắc lạnh như băng.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Trần Khải run giọng hỏi.
"Đánh ngươi vài cái thôi mà!" Phương Dật Thiên cười cười, đi tới "Pốp!" một tiếng, tát một phát thật mạnh lên mặt Trần Khải.
Nhất thời, trên mặt Trần Khải in rõ hình năm ngón tay đỏ tươi.
Pốp!
Lại là một tiếng thanh thúy nữa vang lên, bên khóe miệng Trần Khải rỉ ra một tia máu, nét mặt hắn lúc này so với khóc còn khó coi hơn.
"Nhớ kỹ cho ta, về sau cách xa Hứa Thiến một chút!" Phương Dật Thiên nói xong lại vung tay thêm một cái tát nữa.
Cuối cùng, Phương Dật Thiên phủi tay, cười cười, nói: "Tốt lắm, ta đi đây, hi vọng chúng ta sẽ không phải gặp mặt nhau lần nữa, bằng không, khi đó nhà các ngươi nên báo trước cho người nhà lo lắng vấn đề hương khói đi thôi."
Nói xong, Phương Dật Thiên lười nhác chậm rãi đi ra ngoài, giống như đang tự nhiên mà đi dạo trong sân vắng, tiêu sái và tự tin.