Phương Dật Thiên cũng tự nhận mình không phải là một nam nhân cao thượng, hắn thẳng thắn thừa nhận hắn là một người đàn ông lỗi thời, bởi vậy, đêm nay hắn cũng muốn thử biện pháp lỗi thời này.
Nhưng là một cô nương không thể vô duyên vô cớ theo ngươi đến quán cùng ngươi uống rượu, như vậy, phải dùng thủ đoạn khác, mà chơi xúc xắc không thể nghi ngờ chính là một trong những thủ đoạn cao thủ.
Chơi xúc xắc đơn giản chính là xác suất, bởi hai người chơi thắng thua không sai biệt lắm mỗi người một nửa, chỉ cần tửu lượng của ngươi cao, nếu thắng thua mỗi người một nửa như vậy ngươi cùng cô nương uống bằng nhau, ngươi uống một chai, với cô nương không sai biệt lắm cũng uống một chai, uống một chai cô nương không phải sẽ say sao?
Trừ phi gặp phải cô nàng có tửu lượng đặc biệt tốt!
Nhưng mà, Lâm Hiểu Tình là một mỹ nữ trong veo như nước vô luận nhìn phương diện nào cũng không giống cô nương có tửu lượng tốt, Phương Dật Thiên thấy cái này rất có triển vọng.
Lâm Hiểu Tình dường như không phát giác ra Phương Dật Thiên bộ dạng bên ngoài nghiêm trang nhưng trong bụng chứa ý đồ bất lương, còn có hứng thú hỏi Phương Dật Thiên cách chơi.
- Chúng ta chơi hai viên xúc xắc này, rất đơn giản.
Phương Dật Thiên nghiêm trang nói:
- Hai viên xúc xắc, chỉ cần lắc ra bẩy điểm liền rót nửa chén rượu, lắc ra tám điểm như vậy sẽ uống nửa chén rượu, lắc ra chín điểm phải uống một chén rượu đầy, còn các điểm khác không tính, sẽ đến lượt người kia lắc, hiểu chưa?
Lâm Hiểu Tình nghe thế thấy phương pháp chơi cũng có cảm giác thú vị, liền hỏi:
- Như vậy ban đầu phải rót nửa chén rượu sao?
-Phải, trước tiên rót nửa chén, lắc được bảy điểm rót thêm một nửa nữa cho đầy, sau đó tiếp tục lắc xúc xắc, lắc tám tám điểm sẽ uống nửa chén, lắc chín điểm uống hết một chén đầy, minh bạch chưa?
Phương Dật Thiên cười nói.
- Ân, hiểu rồi.
Lâm Hiểu Tình nói xong cầm chai rượu rót nửa chén, về sau hỏi:
- Như vậy anh lắc trước hay tôi lắc trước đây?
-Mặc dù có câu ưu tiên phụ nữ, bất quá trò chơi xúc sắc vẫn là nam nhân chơi trước a.
Phương Dật Thiên nói xong liền cầm lấy xúc xắc rất có phong độ bắt đầu ném ra.
Bảy điểm!
Phương Dật Thiên gieo được chính là bảy điểm.
Lâm Hiểu Tình cười, cầm chai rượu rót đầy chén, nói:
- Bẩy điểm thêm nửa chén, vẫn là anh lắc tiếp nha.
Phương Dật Thiên cười, cầm lấy xúc xắc, thầm nghĩ theo vận may của mình thì sẽ không lắc ra tám điểm hoặc chín điểm.
Kết quả lắc, một viên bốn điểm một viên năm điểm, cộng lại đúng chín điểm!
-A, chín điểm, chín điểm, anh phải uống!
Lâm Hiểu Tình kích động hẳn lên, vỗ tay, nhìn vẻ mặt vừa ra trận đã đại bại của Phương Dật Thiên, nhanh tay đem chén rượu đầy đưa cho Phương Dật Thiên, sợ hắn chơi xấu.
Phương Dật Thiên nhún nhún vai, nhận chén rượu sau đó một hơi uống cạn, tiếp theo, Lâm Hiểu tình tiếp tục rót nửa chén rượu.
Sau đó Phương Dật Thiên cầm xúc xắc tiếp tục lắc, có lẽ trong lòng hắn chứa chấp ý đồ bất lương nên lão thiên nhìn không vừa mắt nên cùng hắn đối nghịch, hắn lắc mạnh, đúng là lại lắc ra tám điểm!
Lâm Hiểu Tình chạy nhanh đem nửa chén rượu đưa cho hắn, sau đó trên trên mặt nụ cười sáng lạn nhìn Phương Dật Thiên uống nửa chén này.
Sau đó, không cam lòng Phương Dật Thiên tiếp tục lắc!
Bẩy điểm, thêm nửa chén!
Chín điểm!
Xem ra Phương Dật Thiên nhân phầm quả thật tồi tệ làm trời oán người oán, lúc này liên tục phải uống!
Uống xong chén rượu này Phương Dật Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ cùng xấu, thầm oán Lâm Hiểu Tình vận may quá tốt, Lưu Hiểu Tình hai tay bưng má, nhìn gã nam nhân vận may không thể kém hơn trước mặt, vẻ mặt ẩn chứa niềm vui sướng trước đau khổ của người khác.
- Kỳ quái, tôi gần đây như thế nào vận may trở nên kém như vậy?
Phương Dật Thiên tự giễu cười, cầm lấy xúc xắc lắc, cám ơn trời đất, lần này không ra bẩy, tám, chín điểm, kế tiếp đến lượt Lâm Hiểu Tình lắc xúc xắc.
Lâm Hiểu Tình cầm lấy xúc xắc lắc lắc, sau đó từ từ hé mở vừa nhìn, lắc ra bảy điểm, thêm nửa chén rượu.
Nàng trong lòng có điểm không khỏi lo âu nghĩ chính mình sẽ không cùng Phương Dật Thiên giống nhau chứ, trước lắc ra bẩy điểm tiếp theo là lắc ra chín điểm?
Mang theo tâm trạng lo lắng, nàng lắc mạnh, may mắn lắc ra sáu điểm, đến phiên Phương Dật Thiên tiếp tục lắc xúc xắc.
Phương Dật Thiên cầm lấy xúc xắc lắc mạnh, mở ra nhìn thấy, nhất thời há hốc mồm, chín điểm, con *** nó dĩ nhiên là chín điểm!
Bất đắc dĩ hắn lại phải xử lý một chén rượu.
Rất nhanh, một chai Black Label đã uống hết, Phương Dật Thiên lại gọi một chai hồng tửu, tiếp theo tiếp tục lắc, hắn không tin, nữ thần may mắn vẫn đứng về phía Lâm Hiểu Tình.
Có lẽ nữ thần may mắn mềm lòng nhìn Phương Dật Thiên liên tục uống bốn (DG:ta cộng mãi mới có 3 +1/2 thôi) chén rượu tâm không đành, Lâm Hiểu Tình rốt cục lắc ra một lần tám điểm, cái này nàng đành phải uống nửa chén rượu.
Đi ven sông tránh sao khỏi ướt giầy. Lâm Hiểu Tình dù nhân phẩm tốt, nữ thần may mắn cũng sẽ không hoàn toàn chiếu cố nàng, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, làm thời điểm Lâm Hiểu Tình uống xong ba chén rượu làn da trắng nõn kia đã có chút ửng đỏ, vô cùng mê người.
Giờ phút này hai má đỏ hồng, mị nhãn như tơ.
Bất quá so sánh với nàng, Phương Dật Thiên đêm nay vận may giống như là vừa từ nhà xí ra, xui xẻo không chịu nổi, khi Lâm Hiểu Tình uống xong ba chén rượu thì hắn đã uống chừng tám chén rượu!
Rốt cục, chỉ còn lại một chén rượu cuối cùng, Lâm Hiểu Tình cùng Phương Dật Thiên liên tục lắc xúc xắc, hai người đều không lắc ra tám điểm và chín điểm, bởi vậy liền thay nhau lắc.
Lại một lần đến phiên Phương Dật Thiên lắc xúc xắc, cổ tay hắn khẽ động sau đó mở nắp ---
Ta kháo, *** kiếp, lại lắc ra chín điểm!
Còn có thể nói cái gì, ngoại trừ do nhân phẩm ra không cái gì có thể giải thích.
Lúc này men say đã làm hắn thất điên bát đảo, dù sao trước khi uống tám chén rượu này thì ở nhà Liễu Ngọc cơ hồ đã uống hết một chai kim lục phúc rượu đế a!
Dù như thế hắn vẫn đưa chén rượu lên, Lâm Hiểu Tình thấy thế vội vàng nói:
- Uy, Phương Dật Thiên, anh uống nhiều rồi, hay là chén này để tôi uống hộ cho!
- Không, không cần, chơi thua phải chịu!
Phương Dật Thiên nói xong liền uống cạn chén cuối cùng, sau đó khà một tiếng, ánh mắt có điểm mơ hồ nhìn khuôn mặt ửng đỏ xinh đẹp ướt át của Lâm Hiểu Tình, cười cười, nói:
- Vì, vì sao uống rượu luôn là tôi vậy!