Quay ưng về phí Phương Dật Thiên thân thể Liễu Ngọc không thể khống chế được mà run rẩy, vừa rồi cùng Phương Dật Thiên ôm nhau hôn nồng liệt đã khơi dậy trong lòng nàng tất cả dục vọng như là viên đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng. làm nàng rung động thật lớn
Giờ phút này ý thức của nàng thanh tỉnh được không ít, nhớ lại hành động vừa rồi của mình nàng liền ngượng ngùng, xoay người lại không còn dũng khí đối mặt với Phương Dật Thiên
Lúc này, Phương Dật Thiên nhẹ nhà tiến lại gần thấp giọng hỏi: "Thi Thi đang ngủ?"
Liễu Ngọc khẽ nhấp môi gật đầu nhỏ giọng nói: " ừ, đang ngủ."
" tốt, vậy ta về trước" Phương Dật Thiên nhẹ giọng nói
Liễu Ngọc nghe thế liền khẩn trương, thật ra trong lòng nàng rất muốn Phương Dật Thiên ở lại nhưng lý trí nói cho nàng biết nếu Phương Dật Thiên ở lại thì sẽ không tốt nên nàng cũng chỉ có thể bất lực gật đầu, nói: "tôi, tôi đưa cậu ra ngoài!"
"thôi khỏi, chị cứ nằm với Thi Thi, tôi sẽ nhẹ tiếng mà" Phương Dật Thiên nói xong lặng lẽ xuống giường.
Mà Liễu Ngọc cũng bước xuống giường tuy rằng trong phòng không bật đèn nhưng cũng có thể miễn cưỡng nhìn được bóng dáng của các đồ vật để trong phòng, nàng cuối đầu có chút ngượng ngùng nói: " đi thôi ta đưa ngươi đi ra ngoài"
Phương Dật Thiên gật đầu tùy ý để Liễu Ngọc tiễn hắn ra ngoài cửa. Mở cánh cửa đi ra ngoài, Liễu Ngọc nhẹ giọng nói với hắn: " đêm nay cảm ơn cậu chở tôi về, cậu về nghỉ ngơi cho tốt nhé"
"Vâng, chị ngọc cũng nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào em qua chơi cùng Thi Thi" Phương Dật Thiên cười nói xong vẫy tay chào Liễu Ngọc xoay người về phòng.
Liễu Ngọc nhìn thân ảnh Phương Dật Thiên biến mất ở cuối hành lang, ánh mắt có chút thất thần.
Phương Dật Thiên về phòng thuê giống như cái ổ chó của mình, tinh thần và thể xác đang căng thẳng khi được về tới nhà có chút thả lỏng
Hắn từ tủ lạnh lấy ra một chai bia, nhấp vài ngụm, cảm giác mát lạnh khoan khoái chậm rãi xua tan dục hỏa trong lòng
Cùng Liễu Ngọc ở trong phòng làm chuyện ám muội làm thể xác và tinh thần hắn đạt tới một cảm xúc cao trào. Nói thật hắn cũng chưa từng nghĩ tới có thể cùng nữ nhân xinh đẹp thành thục như Liễu Ngọc phát sinh chuyện tình như thế này, không thể không nói, thân thể Liễu Ngọc thành thục ướt át quả thật làm cho người ta say mê, tuy nói rằng hắn cung không có chính thức chiếm lấy thân thể nàng, nhưng thông qua những tiếp xúc thâm mật vừa rồi hắn có thể cảm giác được chỗ mê người của thân thể Liễu Ngọc
Cũng không biết trải qua một đêm như thế này sau này gặp lại này, hai người sẽ đói mặt như thế nào, như thế nào ở cùng nhau. Nhưng đây cũng không phải chuyện mà hắn có khả năng lo trước, hắn thầm nghĩ an tâm ngủ một giấc, đem nữ nhân trong quyển tạp chí ở trên đầu giường vào trong giấc mộng
Đúng là quá mệt mỏi, hôm nay tại ngân hang phát sinh sự kiện khủng bố làm hắn tốn không ít tinh lực, mà còn có phát sinh chuyện đó với chân khả nhân trên xe đã đem tinh thần và thể xác hắn mệt mỏi tới cực điểm
Chẳng qua suy nghĩ lại, chân chính làm hắn cảm phiền lòng lại là sự việc phát sinh tại ngân hàng lại xuất hiện thành viên của tổ chức khủng bố hắc thập tự. loại chuyện này phát sinh lần đầu sẽ có lần sau. Không biết tiếp theo sẽ tới tổ chức khủng bố nào tới gây chuyện, mà mục đích cũng là buộc hắn xuất hiện
Ngoài ra hắn tin chắc rằng hắc thập tự đã nhận được tin tức từ tập đoàn thiên hải và đàng ở đó bằng không bọn chúng sẽ không ngừng phá người tìm kiếm hắn
Hơn nữa người lần sau phái tới chỉ biết so với nam nhân mặc áo tây trang màu đỏ càng thêm hung ác và lợi hại
Nói thật ra, hắn cũng không thật sự sợ hãi. Nhung cái loại phiền phức không cần thiết này cũng không cần đụng vào, mà hắn cũng chán ghét cảm giác phải mang tiếng xấu cho người khác
Xem ra việc này phải kết thúc sớm một chút, mà muốn kết thúc chuyện rắc rối này thì phải tìm ra tên gia hỏa luôn âm thầm gây ra rắc rối – là ngân hồ được mệnh danh là lãnh huyết sát thủ kẻ thần bí và đáng sợ nhất trong liên minh sát thủ quốc tế
Cùng ngân hồ kết ân oán phải quay về chuyện của hi năm trước, khi đó hắn hộ tống một nhân vật trọng yếu của quốc gia đi ra nước ngoài, trên đường đi bị ngân hồ tập kích. Đó là lần đầu tiên hắn cùng ngân hồ chính diện giao phong, làm cho kế hoạch ám sát của ngân hồ thất bại bảo vệ được vị lãnh đạo quốc gia kia.
Đó cũng là lần duy nhất trong cuộc đời sát thủ của ngân hồ hắn bị thua thua dưới tay của Phương Dật Thiên
Phương Dật Thiên trong lòng suy đoán như thế cũng có căn cứ, ngân hồ từ lấn đó thua dưới tay Phương Dật Thiên đã đem hết thảy tư liệu về Phương Dật Thiên nghiên cứu, đặt biệt về phương diện đột kích, đánh nhau, ám sát của Phương Dật Thiên nghiên cứu hết bởi vậy hắn tin rằng trên đời này ngoài ngân hồ ra không ai có thể bắt chước phương pháp giết người của lão tử
Trong đầu hiện ra hình ảnh một người trên thân luôn mặc một bộ quần áo bằng da màu đen, trên mặt mang một chiếc mặt nạ nửa mặt vĩnh viễn mang theo một vẻ lạnh lẽo đầy sát khí, phía dưới chiếc mặt nạ lộ ra khuôn mặt kinh diễm đầy vẻ cao ngạo, thân hình thon thả gợi cảm nhưng lúc nào cũng có thể bộc lộ ra một lực lượng khủng bố như thế lại là một nữ nhân. Người tại liên minh sát thủ quốc tế làm cho người khác kính sợ
Phương Dật Thiên lắc đầu, đem chai bia trong tay uống cạn, muốn đối mặt với ngân hồ hắn còn phải làm nhiều việc. nương chuyện trước mắt uy hiếp tới lâm thiên tuyết là dương tuấn và trần khải
Sau đó Phương Dật Thiên lê lết thân thể mỏi mệt của mình vào trong phòng nằm xuống ngủ như chết
Sang sớm hôm sau
"đùng, đùng, đùng…"
Tiếng đập cửa dồn dập trực tiếp làm Phương Dật Thiên từ trong mơ màng tỉnh dậy, chớp con mắt đang ngái ngủ rồi rất nhanh không để ý tới tiếng động tiếp tục ngủ.
Không nghĩ tới tiếng gõ cửa càng thêm hung mãnh như là hắn không mở cửa thì sẽ tếp tục gõ không ngừng rõ ràng tính nhẫn nại của người ở ngoài bị hắn chọc tức
" gõ cái con mẹ nó, nghe tiếp đập cửa kiểu này chằng lẽ là bá vương hoa đuổi theo tới đây" Phương Dật Thiên thầm nghĩ, chứ Liễu Ngọc và Tô Uyển Nhi không có gõ cửa hung mãnh như thế.
Nếu quả là bá vương hoa thì chuyến này mình đừng mong bình yên
Ngủ? không sợ gặp quỷ hay sao. Nếu thật sự là bá vương hoa tới đây mà mình còn muốn ngủ? chỉ sợ nàng sẽ đem cánh cửa phòng mình đá bay đi
Phương Dật Thiên đành phải lưu luyến rời giường. Vốn định mặc cái quần đùi che đi tiểu đệ đệ. Nhưng nghĩ lại nếu là bá vương hoa thì mình phải đánh đòn phủ đầu ra oai với nàng trước nếu không thật sự áy náy với bản thân(dg: thằng này gan. Bất quá ta thích)
Nếu mặc chiếc quần cộc màu đỏ thì mình phải bắt gặp một bộ dáng bệ vệ của nàng hay sao?
Nghĩ như vậy Phương Dật Thiên liền để như vậy mà đi ra ngoài, miệng còn nói to: "ra liền, là hãn nữu hay hả? không nghĩ tới ngươi có thể tìm đến nơi này!"
Nói xong hắn vương tay mở cửa phòng mở ra. Cánh cửa mỏ ra hắn liền ngây người mắt trợn tròn
Tô Uyển Nhi xinh đẹp thanh thuần cùng với cô nữ sinh Âu Dương Toa Toa ôn nhu đang đứng ngoài cửa
Hai cô gái nhỏ này nhìn Phương Dật Thiên rồi nhìn xuống dưới không hẹn mà cùng kêu lên một tiếng: "A….A…A" đầy sợ hãi, hoa dung thất sắc! (DG: đáng đời chưa ku )
Trên kịch truyền hình hoặc trên điện ảnh, khi một cô gái xinh đẹp nào đó trong một ngõ nhỏ âm u bị kẻ lưu manh tâm tư bất lương phi lễ khi đó chung quy sẽ mặt mày biến sắc, kêu to thất thanh, giống như Tô Uyển Nhi và Âu Dương Toa Toa vừa rồi.
Phương Dật Thiên đột nhiên có cảm giác muốn đem tứ giác khố đỏ tươi dưới hạ thân cởi ra, xé thành hai nửa để lấp kín hai cái miệng nhỏ đang xúc động của hai cô gái nhỏ này.
Đùa chứ, con đường này có nhiều người như vậy, lại sáng sớm như vậy, nếu hai cô gái này kêu to thất thanh, khiến cho người khác vây xem, kết hợp với hình dáng của hắn ta bây giờ, chỉ sợ trong lòng người khác đều nhất định cho rằng hắn đối với hai cô gái tươi ngon mọng nước xinh đẹp tuyệt trần này có ý đồ gây rối a?
Vấn đề là, hắn cũng không có phi lễ, nếu như bị oan uống như vậy, phỏng chừng kết cục cũng y hệt như Đậu Nga(nỗi oan Đạu Nga).
Thành thật mà nói, mở cửa chứng kiến đứng trước cửa chính là hai cô gái nhỏ này, Phương Dật Thiên trong lòng cũng có chút lạ lùng, hắn vốn tưởng rằng đứng trước cửa chính là Phách Vương Hoa trong trang phục cảnh sát trợn mắt nhìn.Nếu biết là cô gái nhỏ này, hắn cũng không đến mức ngay cả quần đùi cũng không kịp mặc, chạy như điên tới mở cửa a!
Tiếng kêu của hai cô gái khiến Phương Dật Thiên nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng nói: "Ôi chao, ôi chao, tôi nói các cô kêu loạn gì vậy, sáng sớm tinh mơ, hàng xóm láng giềng còn đang ngủ, nếu đánh thức bọn họ thì phải làm sao?
Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa khuôn mặt nhất thời có chút khẽ đỏ lên, ngượng ngùng nhìn nửa trên đang trần trụi của hắn, khoé mắt ngẫu nhiên liếc xuống nội khố màu hồng dưới hạ thân Phương Dật Thiên, tức thì tim đập như hươu chạy – mặc nội khố màu đỏ còn chưa tính,vậy mà nó còn nổi lên, hình giống lều trại,thật là thú vị? Dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên cũng không đến mức như vậy chứ?
"Sáng sớm tinh mơ đã gõ cửa, tìm Phương ca ca có việc à? Có việc vào rồi nói đi" Phương Dật Thiên vẻ mặt tỉnh bơ, hào phóng nói.
"Phương ca ca, anh, anh trước tiên đi mặc quần vào có được không?" Tô Uyển Nhi nhịn không được ngập ngừng nói.
Phương Dật Thiên tự mình lại mình, khi thấy phía dưới thân đang dựng lên như lều, hắn ta cũng có chút ngượng ngùng, cười ngượng nói: "Hà hà, thật không phải? Được rồi, anh đi vào trước mặt quần.Ài, các em tiểu nữ hài, có cái gì mà thẹn thùng chứ!"
Câu nói cuối cùng của hắn hiển nhiên bị hai cô gái nhỏ này nghe được, phía sau, hai đôi mắt u oán dừng trên lưng hắn, hận không thể nện cho hắn vài quyền a!
Phương Dật Thiên mặc quần soóc kẻ đi tới, hai cô gái nhỏ kia đã ngồi trên sô pha trong phòng khách, Phương Dật Thiên hỏi các nàng muốn uống chút gì không, các nàng đều lắc đầu cự tuyệt.
Phương Dật Thiên lười nhác ngồi trên sô pha, với tay cầm lấy bao thuốc trên bàn rút ra một điếu, lúc đang định châm lửa thì Tô Uyển Nhi đi tới, đưa tay cướp điếu thuốc trên tay hắn, miệng mất hứng nói: "Phương ca ca, chẳng lẽ anh không biết sáng sớm hút thuốc không tốt với thân thể sao? Anh còn chưa ăn sáng, sao đã vội hút thuốc a! Nói anh mấy lần rồi mà anh không nghe gì hết!"
Phương Dật Thiên giật mình, đã có vết xe đổ, trong lòng hắn biết nếu dây dưa vấn đề này với Tô Uyển Nhi trước sau như một, khẳng định mình sẽ thiệt thòi, hắn đành phải cười cười nói: "Đúng, đúng, xem ra vẫn là Tô Uyển Nhi nhà ta quan tâm anh à, anh nhất thời quên mất."
u Dương Toa Toa đảo đảo mắt nhìn xung quanh, nhịn không được khẽ cười rộ lên, nói: " Uyển Nhi, xem ra bạn nói đúng nha, nơi anh ấy ở quả thật rất giống ổ chó, không chịu thu dọn chút nào, thật là lười biếng mà!"
Phương Dật Thiên hơi xấu hổ, hắn ho khan vài tiếng, nói: " Uyển Nhi, Toa Toa,anh nói các em sáng sớm tinh mơ gõ cửa phòng anh không lẽ nào là đến tham quan bình phẩm phòng ở của anh đó chứ?"
Tô Uyển Nhi không có tiếp lời Phương Dật Thiên, mà đi tới cầm lấy chổi đi lên phòng hắn bắt đầu quét dọn, mìệng nói: "Bạn giờ mới biết hả?Anh ấy chính là một con heo a, phòng ở cũng không biết cách thu dọn, làm hại mình cuối tuần trở về đều phải giúp anh quét tước thu dọn, hừ!"
Sau khi chứng kiến Tô Uyển Nhi bắt tay quét dọn, lau nhà, Âu Dương Toa Toa cũng nhất thời hứng khởi, đứng lên đi hỗ trợ, còn giúp Phương Dật Thiên thu dọn quần áo và đồ đạc rơi rải rác trong phòng, cực kỳ thân thiết.
Nhìn hành động của hai cô gái nhỏ này, Phương Dật Thiên trong lòng nhất thời không biết nói gì, lắc lắc đầu, để các nàng tuỳ ý quét dọn, lau rửa, mà chính hắn được ngồi yên tâm thoải mái, kiểu dáng hưởng thụ của một đại gia.
Sau khi hai cô gái nhỏ bận rộn trong chốc lát, liền làm cho phòng ở của Phương Dật Thiên được thu dọn sạch sẽ, nhìn qua thuận mắt rất nhiều, bắt đầu có điểm giống như là chỗ người ở rồi.
"Vất vả rồi, vất vả rồi, nào, đến uống chút đồ uống đi." Phương Dật Thiên cười tủm tỉm nói xong, bắt đầu xum xoe.
"Phương ca ca, vì sao trước đây lúc em đến giúp anh thu dọn không thấy anh có lòng tốt mang cho em đồ uống a? Lần này có Toa Toa, thái độ của anh lại thay đổi rồi?" Tô xinh đẹp giận dữ hỏi.
"Cái đó…" Phương Dật Thiên gãi gãi đầu, cười gượng nói, "Uyển Nhi, trước kia em tới, khi em muốn uống cái gì, đều không phải là trực tiếp lấy từ trong tủ lạnh của anh ra sao chứ…" nói thì nói như vậy, Tô Uyển Nhi vẫn là hừ một tiếng. Mà Âu Dương Toa Toa cũng ở một bên ra vẻ vô tội, nở nụ cười nhẹ, ôn nhu đến cực điểm. "Được rồi, nói đi, sáng sớm tinh mơ đến tìm Phương ca ca có chuyện gì?" Phương Dật Thiên mở miệng hỏi. "Uhm…" Tô Uyển Nhi đặt cốc nước xuống, hỏi, "Phương ca ca, một chút nữa anh có rỗI không? Toa Toa phải đi về rồi, em cũng muốn đi theo, cho nên…"
"Cho nên muốn nhờ anh lái xe đưa các cô một đoạn đường chứ gì, có đúng hay không?" Phương Dật Thiên cười cười, hỏi.
Tô Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, gật gật đầu.
"…Uhm, ban đầu em nói trực tiếp bắt xe đi về, sáng sớm tinh mơ đến quấy rầy anh cũng ngại, chẳng qua Uyển Nhi nói quan hệ của nàng với anh…" Âu Dương Toa Toa dừng một chút, giảo hoạt cười, nói, "Uyển Nhi nói quan hệ giữa cô ấy với anh rất thân mật mà, cho dù là sáng sớm tinh mơ đến quấy rầy anh cũng không có việc gì, cho nên chúng em mới đến gõ cửa!"
"Này, Toa Toa,bạn thật là xấu à,bạn sao có thể nói linh tinh như vậy được chứ ! Mình,mình khi nào nói có quan hệ thân mật với anh ấy?" Tô Uyển Nhi mặt đã đỏ lên, vội vàng lớn tiếng kháng nghị nói.
"Rõ ràng chính là bạn nói với mình như vậy mà, bạn còn muốn nói xạo a, bạn còn nói…" Âu Dương Toa Toa còn muốn nói cái gì, nhưng lúc này Tô Uyển Nhi xông lên véo vòng eo của nàng, nói, "Hừ,bạn còn nói nữa thì mình sẽ không để ý đến bạn nữa!"
u Dương Toa Toa sau khi nghe vậy cười cười, âm thầm hướng về Phương Dật Thiên chớp mắt vài cái, nói: "Vậy em không nói nữa, miễn cho Uyển nhi phải xấu hổ !"
"Khụ khụ…" Phương Dật Thiên vội ho một tiếng,, hai cô gái nhỏ này tiếp tục ầm ĩ nữa cũng không phải là chuyện gì tốt, hắn cười nói, "Toa Toa, cũng không phải lừa em, quan hệ của anh với Uyển Nhi đương nhiên rất mật thiết, khi nàng không ngủ được đều là anh kể chuyện xưa dỗ nàng đi vào giấc ngủ à."
"Á? Phương ca ca, anh kể chuyện xưa cho em nghe hồi nào vậy?" Tô Uyển Nhi mặt cười đỏ lên , tò mò hỏi.
"Ha ha, là anh dùng cách khác thôi, đương nhiên, nếu sau đó em thực không ngủ được, Phương ca ca sẽ kể chuyện xưa dỗ em đi vào giấc ngủ." Phương Dật Thiên vội vàng nói.
"Thì ra là như vậy a, Uyển Nhi nhanh mất ngủ đi a, mất ngủ rồi thì có thể được nghe Phương ca ca kể chuyện xưa cho rồi." Âu Dương Toa Toa ở bên cười nói.
"Đi thôi!" Tô Uyển Nhi hướng về nàng hừ một tiếng, chẳng qua trong mắt cũng chớp động một tia vui sướng.
Phương Dật Thiên lắc đầu cười cười, nói: "Nếu Toa Toa phải đi về, như vậy anh sẽ đưa các em đi, dù sao thời gian còn sớm, bây giờ đã đi chưa?"
"Phương ca ca anh đồng ý rồi?" Tô Uyển Nhi vui sướng cười hỏi.
Phương Dật Thiên gật gật đầu, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt vô cùng mịn màng của nàng, cười nói: "Phương ca ca đối với em tốt như vậy, đừng nói có chút yêu cầu ấy, cho dù là giúp em đẩy mạnh sự phát dục của bộ ngực cũng không chối từ!"
"Á?" Tô Uyển Nhi mặt liền đỏ lên, duỗi tay hung hăng ngắt, nhéo Phương Dật Thiên một chút, thở phì phì nói, "Phương ca ca, anh như thế nào có thể như vậy, luôn giễu cợt bộ ngực nhỏ của em, hừ! Trong trường học của người ta cũng không tính là nhỏ đâu đó!"
"Hả, chỉ đùa một chút thôi, đi thôi!" Phương Dật Thiên cười cười, nói.
u Dương Toa Toa ở bên hì hì cười, liền lôi kéo cánh tay Tô Uyển Nhi và Phương Dật Thiên đi rồi đi ra ngoài.
Tác giả:Lương Thất Thiểu