Vân Mộng cùng Tiêu di trong lúc đó xưng chị gọi em cũng tốt, với hắn mà nói ngày sau không chừng còn có thể thông qua một tầng quan hệ của Vân Mộng này để cùng Tiêu di tiếp xúc.
Chẳng qua nhìn ánh mắt Tiêu di đối với hắn cực kỳ hờ hững lạnh lùng, trong lòng hắn hơi hơi bồn chồn, vừa nghĩ lại, trước mắt thân phận hắn là chồng của Vân Mộng, Tiêu di đối với hắn tự nhiên là kính nhi viễn chi, nói như thế Vân Mộng đúng là chướng ngại cản trở bước chân của hắn. (Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó)
Hắn đột nhiên cảm thấy cần tìm một cơ hội hẹn Tiêu di đi ra ngoài, thực chất đem vấn đề trước mắt là mối quan hệ giữa hắn cùng Vân Mộng, chỉ có đánh mất lòng băn khoăn lo lắng của Tiêu di, về sau hắn mới có cơ hội tiến thêm một bước tiếp tục phát triển.
Bởi vậy, bữa cơm này cũng là cơ hội cùng Tiêu di tiếp xúc gia tăng tình cảm?
Ngược lại, Phương Dật Thiên không được cao hứng như vậy, hắn cuối cùng cảm thấy để Tiêu di và Vân Mộng tiếp xúc với nhau thật không an toàn, trời mới biết Vân Mộng có thể hay không quá cao hứng, lại cùng Tiêu di thẳng thắn thổ lộ nàng cùng với hắn trải qua một đoạn kích thích triền miên không đây?
Đoàn người đi ra ngoài rồi, vào trong thang máy hướng bãi đỗ xe ngầm tòa cao ốc Khải Nhạc Địch đi xuống, trong lúc đó Vân Mộng gọi điện thoại đặt chỗ cho năm người tại khách sạn năm sao nổi tiếng tại thành phố Thiên Hải là Hương Cách Lý (Shangrila), hết thẩy an bài thỏa đáng liền mời Tiêu di và mọi người lái xe đi đến khách sạn này, còn nàng cùng với Hoàng Minh lái xe đi.
Sau đó Vân Mộng ngồi vào xe Hoàng Minh là một chiếc Audi A8 mầu đen, Phương Dật Thiên thì lái chiếc Porsche thể thao của Lâm Thiên Tuyết, hướng tới khách sạn Hương Cách Lý (Shangrila) chạy như bay.
- Tiêu di, cháu không nghĩ dì lại đồng ý cùng nữ nhân Vân Mộng kia ăn bữa cơm, dì không phải là người dễ dàng cùng người khác ăn cơm sao chứ? Hơn nữa còn là người vừa mới quen. - Lâm Thiên Tuyết bĩu môi hỏi, nàng cùng với Tiêu di ngồi ở ghế sau.
Tiêu di liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên ngồi ghế trước lái xe, ánh mắt có điểm hàm xúc sâu xa, nàng nhàn nhạt nói:
- Dì cảm thấy Vân Mộng là nữ nhân có thể giao tiếp, nên mới cùng nàng tiếp xúc, đồng ý cùng đi ăn bữa cơm.
Cháu thấy chị Vân cũng hoàn hảo, vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, nhưng còn ông chồng nhìn thật ghê tởm, dì có chú ý thấy ánh mắt âm thầm của hắn nhìn chằm chằm vào vào người dì không? - Lâm Thiên Tuyết hỏi.
Tiêu di cười cười, nói:
- Thì đã làm sao, dì thực tình không để ý tới hắn.
- Nhưng mà hắn rõ ràng có vợ mà, hơn nữa vợ còn xinh đẹp như vậy, thế mà hắn còn không thành thật, cháu thấy thật buồn nôn. - Lâm Thiên Tuyết Hung tợn nói.
- Tiểu Tuyết, cô xem, thông qua một đối tượng như vậy, cô có phải phát hiện ra tôi là nam nhân tốt phải không? Nữ nhân như Vân Mộng còn khen tôi, trầm ổn cẩn thận, trẻ tuổi cầu tiến! - Phương Dật Thiên nhẹ nhàng chen vào một câu.
Lâm Thiên Tuyết đối với điều này cười nhạt, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Anh hả? Tôi cho rằng da mặt anh dày cũng không tưởng lại dày đến mức độ này :61: , ai cũng biết chị Vân nói chỉ là lời khách sáo mà thôi, thật đúng là không nghĩ đến anh lại tưởng mình ngon lắm!
- Tiểu Tuyết không nên nói vậy, hắn trong lòng đang rất là cao hứng, cháu không chú ý thấy sao, hắn cùng Vân Mộng đầu mày cuối mắt trong lòng có bao nhiêu thích ý!
Tiêu di nhàn nhạt nói, ngữ khí cố giả bộ như là câu nói như tùy ý mà phát ra, nhưng chẳng qua ánh mắt nàng nhìn Phương Dật Thiên giường như đang bán đứng nàng, kỳ thực nội tâm nàng rất để ý tới hắn.
Trái tim Phương Dật Thiên đột nhiên đập "thình thịch" nhẩy dựng lên, hắn vội vàng ra vẻ thoải mái cười nói:
- Đầu mày cuối mắt? Ha ha, tôi chỉ nhìn vào mắt nàng trong mắt Tiêu di liền biến thành đầu mày cuối mắt? Nếu tôi cầm tay nàng như vậy thì sẽ thành liếc mắt đưa tình? Vân Mộng là một người vợ, hơn nữa nàng còn là nữ nhân thành công có địa cao trong xã hội, trong mắt nàng chân chính chắc không đặt tôi ở trong lòng.
- Hừ, đừng nói là chị Vân, loại như anh đi trên đường nhìn không khác gì lưu manh tôi cũng nhìn anh bằng nửa con mắt!
Lâm Thiên Tuyết vội vàng thừa thắng xông lên đả kích nói.
- Tiêu di, cô thấy như vậy không? Tôi chính xác là một người bình thường, với Vân Mộng không cùng giai cấp, tôi có thể cùng nàng đầu mày cuối mắt sao? Cô còn không bằng nói tôi ước mà không thể được, nhưng thực tế, tôi chỉ vẻn vẹn tán thưởng đúng góc độ nhìn hai mắt nàng mà thôi. - Phương Dật Thiên nói.
Tiêu di nghe vậy nghĩ nghĩ, cuối cùng nhịn không được mỉm cười, nghĩ lại Phương Dật Thiên nói cũng có lý, Vân Mộng thân là tổng giám đốc một công ty, hơn nữa là nữ nhân đã kết hôn, tự nhiên đối với nam nhân trẻ tuổi tầm thường như Phương Dật Thiên không có ý niệm hứng thú, nàng thầm nghĩ xem ra là mình đã lo lắng quá nhiều.
Từ kính chiếu hậu, Phương dật Thiên thấy được Tiêu di khóe miệng lộ ra nét mỉm cười, hắn nhất thời cảm thấy vững dạ, nghĩ thầm thảm họa này may mà cũng đã vượt qua được.
Đi ô-tô tới khách sạn Hương Cách Lý (Shangrila), đỗ xe lại lúc sau thấy Vân Mộng cùng Hoàng Minh đang đứng ở cửa chờ.
- Chị, mọi người tới rồi, đi, nhanh cùng bọn em vào trong, em đã đặt chỗ tại lầu ba rồi. - Vân Mộng nhoẻn miệng cười, nói.
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, khi cười gương mặt nhẹ nhàng giãn ra thời điểm đó ý nhị mê người, trong vẻ thành thục còn lộ ra bộ dáng tao nhã, có thể nói thiếu phụ là cực phẩm vưu vật! (Cực phẩm trong cực phẩm, cực phẩm trong các loại máy bay bà già :61: )
Ngay cả Phương Dật Thiên, cũng không nhịn được đắm đuối nhìn Vân Mộng, nữa nhân này, càng ở chung với nàng lâu càng cảm thụ được trên người nàng cỗ mị lực phong vận!
- Được, chúng ta cùng vào thôi. - Tiêu di cũng nhàn nhạt cười.
Sau đó, năm người vào thang máy đi lên lầu ba, tại lầu ba nhân viên tới đón dẫn dắt vào một phòng bên trong, trong phòng ngoại trừ giữa phòng đặt một chiếc bàn hình tròn, ngoài ra còn có sô pha, TV, Karaoke!
- Chúng ta ngồi vào bàn thôi, Tiêu di, mời chị tới bên này. - Vân Mộng khách khí nói.
- Vân Mộng, hôm nay em mời bọn chị, bọn chị là khách, cũng là em ngồi trước đi. - Tiêu di nhàn nhạt nói.
- Chị không cần phải khách khí với em như vậy, phân chia chủ khách làm gì, chúng ta tùy ý một chút vậy, chị ngồi trước đi. - Vân Mộng còn nói thêm.
Tiêu di trong lòng tự nhiên là không chịu, lại nhún nhường một phen, cuối cùng nhường qua nhường lại, thời điểm đang chuẩn bị ngồi xuống rõ ràng nhìn thấy Phương Dật Thiên đã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh nàng.
Phương Dật Thiên cười, rót vài ly trà, nói:
- Hai vị, các người đẩy đi đẩy lại, nói nhiều miệng cũng không khô sao? Ngồi xuống uống chén trà đi! Không phải chỉ là ăn bữa cơm sao chứ, chia ra làm gì chủ và khách cho mệt, muốn ngồi đâu thì ngồi vậy, không cần quá quy củ làm gì!
Tiêu di hơi do dự, rồi sau đó lắc đầu cười khẽ, thoải mái tại bên trái Phương Dật Thiên ngồi xuống, Hoàng Minh ở một bên chứng kiến sau đó vội vàng nói:
- Vân Mộng, chúng ta sang bên kia ngồi nhé.
Nói xong liền hướng tới bên cạnh Tiêu di đi đến.
Hắn cơ bản ý là muốn ngồi bên cạnh Tiêu di, như vậy có thể có nhiều cơ hội hơn cùng Tiêu di tiếp xúc trao đổi, nhưng lúc này, Lâm Thiên Tuyết lại đoạt trước một bước ngồi xuống bên cạnh tiêu di, để Hoàng Minh đứng đó vẻ mặt xấu hổ dáng điệu bối rối.
Vân Mộng thấy vậy mỉm cười, thản nhiên ngồi ở bên tay phải Phương Dật Thiên, Hoàng Minh bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống ghế còn lại.
Toàn bộ đã ngồi xuống, Phương Dật Thiên thình lình phát hiện ra ngồi bên trái hắn là Tiêu di, còn bên phải là Vân Mộng, nói cách khác mình bị hai đại thục nữ này kẹp ở giữa sao?
Nhất thời, toàn thân hắn như ngồi trên đống lửa (Nguyên văn: ngồi trên tấm thảm cắm đầy kim), cảm giác không được thoải mái, nếu trong bữa cơm, Vân Mộng âm thầm lộ ra cái bí mật ấy thì phải làm sao bây giờ?
-----o0o-----