Mục lục
Thiếp Thân Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi một mĩ nữ hỏi ngươi " Vì sao?", người đàn ông thông minh phải hiểu rằng mỹ nữ này đang rất hiếu kì, phải giả bộ ngập ngừng thần bí một chút, làm cho mỹ nữ bất ngờ xen lẫn ngạc nhiên.
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Hiểu Tình, Phương Dật Thiên cũng không nóng lòng trả lời, uống ngụm rượu, thản nhiên nói:
- Cô có biết trước đây tôi cùng nữ hài tử hẹn ước bao nhiêu lần rồi không?
Lâm Hiểu Tình lại ngỡ ngàng, lắc lắc đầu, nói:
- Không biết.
- Đã mười chín lần, lần này với cô chính là lần thứ hai mươi, bất quá, thành công lại chỉ có một lần, chính là ước hẹn cùng cô đêm nay.
Phương Dật Thiên giọng nói trang nghiêm, giả mà như thật, không ai hoài nghi là hắn đang nói dối, ít nhất Lâm Hiểu Tình sẽ không hoài nghi.
- A? Nói như vậy trước đây anh mười chín lần hẹn ước đều bị cự tuyệt?
Lâm Hiểu Tình nhịn không được kinh hô lên, khóe miệng khẽ nhếch, có chút kinh ngạc.
- Cho nên tôi mới nói cô là cô gái tốt a, không có cự tuyệt tôi!
Phương Dật Thiên cười, sau đó bộ dáng vẻ mặt trầm trọng, thở dài, nói:
- Cái này cũng không thể trách người khác, ngẫm lại, tôi thì nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, không có công việc tốt, gia đình cũng không có bối cảnh, cô nói, nữ hài tử vì sao lại ước hẹn cùng tôi? Mà cô, không có bởi vì như vậy mà cự tuyệt tôi, không phải sao?
Phương Dật Thiên nói những lời này là khen ngợi ngầm, hơn nữa trình tâng bốc cũng cao, vừa không khiến người ta thấy giả tạo lại rất đúng tình huống!
Lâm Hiểu Tình hơi hơi giật mình, tức giận cười nói:
- Anh đang gạt tôi đúng không?
- A? Trời đất chứng giám, lời tôi nói đều là thật, ước hẹn với cô gái xinh đẹp như cô là lần đầu tiên.
Phương Dật Thiên vội vàng nói, rồi chuyển đề tài, lại hỏi:
- Tôi không hiểu, cô tại sao lại nhận lời ước hẹn?
- Có gì phải sợ, tôi đã luyện qua TaeKwonDo nha, hừ!
Lâm Hiểu Tình giơ thẳng cánh tay lên không trung, uy hiếp nói, tiếp đó lại giảo hoạt cười:
- Tôi chỉ là hiếu kỳ, một người can đảm dám ngăn thiên kim tiểu thư của chủ tịch đến tột cùng là người như thế nào mà thôi.
- Không thể không nói cô rất tò mò nha, vậy nam nhân đó ở trước mặt cô đã lâu, cô cảm thấy thế nào?
Phương Dật Thiên cười hỏi.
- Cũng không có gì đặc biệt cả, hai con mắt một cái mũi (DG:mồm ngang mũi dọc mắt mọc hai bên), không đẹp trai cũng chẳng uy vũ, chỉ có thể nói là rất bình thường!
Lâm Hiểu Tình chăm chú quan sát Phương Dật Thiên cười, sau đó giảo hoạt cười nói.
- Nói như vậy cô phải thất vọng rồi? Lời này của cô với tôi tuy chưa phải sét đánh ngang tai nhưng cũng gần như thương tâm tuyệt vọng!
Phương Dật Thiên ngữ khí trầm xuống, cầm lấy chén rượu nói:
- Nào, uống với cô một ly, bằng không về sau không có cơ hội nữa.
-Hả, vì sao nói không cơ hội a?
Lâm Hiểu Tình có điểm kinh ngạc.
- Ai, cô thất vọng về tôi như vậy, có thể nghĩ ra, còn có lần sau ước hẹn sao, cho nên uống trước với cô một ly kẻo về sau không còn cơ hội.
Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
- Hi hi... (NB: sau để từ này nhé Huyết Ma)
Lâm Hiểu Tình nhịn không được cười lên một tiếng, nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy sâu trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, vờ tức giận, nói:
- Tôi, tôi có nói như vậy à? Thật là, được rồi, cạn với anh một ly.
Nói xong, nàng thật sự nâng chén rượu lên một hơi cạn sạch, sau đó nhẹ thở ra, hơi thở mang theo mùi rượu nhè nhẹ.
Lát sau, trên gương mặt mỹ lệ xinh đẹp thoáng ửng hồng, vô hình trung liền tăng thêm một tia hơi thở quyến rũ, vừa duyên vừa xinh!
Ngắm mĩ nữ thật có thể bổ mắt a! Phương Dật Thiên trong lòng thầm than một tiếng, tiếp theo rút ra bao thuốc, tách một tiếng, châm lửa.
Rít một hơi thật sâu, phả khói ra quẩn quanh trước mặt, khiến gương mặt kiên cường kia dường như ẩn đi trong khói thuốc, trên khuôn mặt như ẩn hiện chút cô đơn cùng tang thương.
Phương Dật Thiên cũng không có chú ý giờ khắc này Lâm Hiểu Tình tay bưng má, ánh mắt đang kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên, ở sâu trong nội tâm nàng một thứ tình cảm nào đó như vừa bị khuấy lên, nhìn nam nhân trước mặt trong lòng nàng dâng lên chút chua xót không tên, thầm nghĩ: " Hắn hẳn là rất cô đơn a?"
Đột nhiên, sắc mặt nàng thoáng hoảng hốt, khuôn mặt nóng lên, tâm tư rối loạn, bởi vì… ngay lúc này Phương Dật Thiên ngước mắt lên, rút cuộc thấy ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn hắn.
- Ách, ách… anh hút thuốc nhìn đẹp trai dã man nha!
Lâm Hiểu Tình vội vàng cười, che dấu nội tâm bối rối của mình.
- Xem ra trên người tôi vẫn có điểm tốt nha.
Phương Dật Thiên làm bộ như không thấy biểu hiện bối rối của Lâm Hiểu Tình, tiếp theo thản nhiên hỏi:
- Cô hẹn với tôi vậy bạn trai cô có ý kiến gì không?
Lâm Hiểu Tình nao nao, theo sau là nụ cười thần bí, hỏi thẳng một câu:
- Anh hỏi như vậy là muốn biết tôi có bạn trai chưa chứ gì?
Phương Dật Thiên bị Lâm Hiểu Tình một lời nói toạc ra ý nghĩ nhưng vẫn thản nhiên cười, nhún vai, nói:
- Được rồi, nếu bị cô vạch trần tôi cũng liền thừa nhận, đúng vậy, tôi muốn biết cô có bạn trai chưa, nhưng mà cô cũng đừng hiểu lầm a, tôi không phải là có ý kia.
- Ý kia, ý kia là ý gì?
Lâm Hiểu Tình lắc lắc chén rượu, tránh câu hỏi của Phương Dật Thiên, ung dung hỏi lại.
- À… đôi khi nói thẳng ra cũng không thú vị, phải không?
Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói.
- Đúng a, chẳng hạn như câu nói lúc trước của anh, hỏi thẳng sẽ không có ý nghĩa, cho nên tôi có bạn trai hay chưa, vấn đề này cũng đừng nói nữa, hắc hắc.
Lâm Hiểu Tình đắc ý cười, nụ cười như tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người.
"…….." Phương Dật Thiên có điểm không biết nói sao, trên mặt lộ ra biểu tình như tự cầm đá đập chân mình, bất quá trong lòng hắn âm thầm cảm thấy buồn cười, Lâm Hiểu Tình có bạn trai hay chưa hắn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, nếu Lâm Hiểu Tình có bạn trai vậy đã trễ như vậy nàng cũng không cùng hắn ở trong này uống rượu.
Bạn trai nàng khẳng định sẽ tìm đến, thử nghĩ xem, nếu ngươi có một cô bạn gái như hoa như ngọc ngươi yên tâm để nàng muộn thế này còn ở bên ngoài, cùng nam nhân khác?
- Uống rượu thế này cũng có chút nhàm chán, như vậy đi, chúng ta chơi xúc xắc?
Phương Dật Thiên cầm xúc xắc để trên mặt bàn hỏi.
- Chơi xúc xắc sao? Chơi như thế nào?
Lâm Hiểu Tình hứng thú hỏi
Phương Dật Thiên nghe vậy cười, Lâm Hiểu Tình cũng không có chú ý tới Phương Dật Thiên khi cười lộ ra một tia tựa như gian kế vừa thành công, biểu tình giống như một con sói đang nhìn con mồi của mình từ từ chui vào cãi bẫy tỉ mỉ nó đã xếp đặt!
Đối với nam nhân, mĩ nữ xinh đẹp từ dung mạo đến dáng người như Lâm Hiểu Tình không phải chính là con mồi khó kiếm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK