Mục lục
Thiếp Thân Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, giọng nói của Tiêu di vang lên ngoài cửa không thể nghi ngờ gì chính là sét đánh ngang tai đối với Lâm Thiển Tuyết , nàng phản xạ có điều kiện đột nhiên ngồi bật dậy, giọng nói thấp và gấp gáp: "Tiêu di về rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
"Có gì đâu, ta giúp ngươi mát xa, lại không cùng ngươi làm ra chuyện gì quá đáng." Phương Dật Thiên bộ dạng như không có chuyện gì xảy nói.
"Không được, ngươi quên điều thứ nhất trong ba điều quy ước của ta với ngươi rồi sao? Không thể để cho bất luận người nào biết! Mặc kệ, ngươi mau tìm một chỗ ẩn núp đi!" Lâm Thiển Tuyết nói rất gấp. Nàng thuận miệng trả lời: "Tiêu di, con đang ở trong phòng, a di chờ một chút a, con mở cửa cho người!"
"Ẩn núp đi?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, đảo mắt thấy được chiếc tủ lớn trong phòng Lâm Thiển Tuyết, linh quang trong đầu chợt lóe nói: "Vậy thì ta nấp vào trong tủ quần áo của ngươi, chỗ này ẩn núp rất tốt a!"
"Ngươi...ngươi mau đi đi, ta ra ngoài ngăn Tiêu di trước đây!" Lâm Thiển Tuyết nói xong vội vàng hướng về phía cửa phòng chạy đi.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài, nghỉ không ra vì sao lần nào cũng đúng lúc như vậy, lần trước ở phòng Tiêu di mát xa cho nàng, Lâm Thiển Tuyết đột nhiên chạy đến, để cho hắn phải trốn ở dưới cái chăn trên giường Tiêu di, cùng Tiêu di có tiếp xúc thân mật một lần. Còn lần này, hắn mát xa giúp Lâm Thiển Tuyết, Tiêu di cư nhiên trở về, hại hắn lại bắt buộc phải ẩn thân ở trong tủ quần áo của Lâm Thiển Tuyết, xem ra tất cả mọi sự sâu sa đều theo vòng luân hồi mà chuyển biến a.
Phương Dật Thiên nhanh chóng núp vào trong tủ treo quần áo, trước kia hắn lẻn vào trong phòng Lâm Thiển Tuyết, ẩn núp trong tủ quần áo, thân thể phải cong lại giống như con tôm vậy, tư vị cũng thật rất khó chịu, bất quá cho dù là có khổ sở như thế nào đi chăng nữa, thì giờ phút này cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi. Lại nói, nếu như bị Tiêu di phát giác hắn ở trong phòng Lâm Thiển Tuyết, thế nào cũng sẽ có chút hiểu lầm đi.
Hắn cảm thấy ông trời đúng là có ý định trêu cợt hắn, hắn xem chừng ông trời này sẽ không phải là nhàn rỗi hết việc hay là là tính tình trẻ con quá bởi vậy mới cố ý làm ra hai cái tình huống trùng hợp đến như vậy. Lần trước ở phòng Tiêu di thì Lâm Thiển Tuyết trở lại, lần này ở phòng Lâm Thiển Tuyết thì Tiêu di trở lại, điểm nào điểm ấy cứ như lưu chuyển, luân hồi mà tái diễn a.
Bất quá hắn lại lập tức nghĩ ra một vấn đề nghiêm trọng - xe của hắn đang ở trước biệt thự, Tiêu di nhất định là thấy được, như vậy Tiêu di trong lòng cũng biết là hắn đang ở trong biệt thự, đến lúc đó Tiêu di hỏi hắn thì nên làm sao bây giờ?
Sự tình đã không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, lúc này tiếng bước chân của Tiêu di đã vang lên ở trước cửa phòng Lâm Thiển Tuyết. Lâm Thiển Tuyết nhìn lại, thấy Phương Dật Thiên đã núp vào trong tủ quần áo liền yên tâm lại, lúc này mới mở cửa ra.
Tiêu di sắc mặt hơi đỏ đang đứng trước cửa, ánh mắt hơi mê ly, một thân váy dài bó chặt quanh thân nàng làm lộ ra những đường cong lả lướt mê người, hơn nữa đuôi lông mày có vương một ít hơi men say quyến rũ càng hiển lộ ra vẻ phong vận, khí chất thành thục mê người của Tiêu di.
"Tiêu di, người uống rượu sao?" Lâm Thiển Tuyết nhìn sắc mặt ửng hồng của Tiêu di, đồng thời cũng ngửi được mùi rượu trên người nàng, liền ngạc nhiên hỏi.
Tiêu di gật gật đầu, nói: "Hôm nay cùng mấy người bạn tụ tập, nhất thời hứng khởi mà uống chút rượu, bất quá không có chuyện gì, còn chưa có say đâu."
"Nga, con xem Tiêu di có chút say, hay là Tiêu di nghỉ ngơi sớm một chút đi, bằng không đầu sẽ rất đau." Lâm Thiển Tuyết nói xong, trong ý thức nàng đương nhiên hi vọng Tiêu di đi nghỉ sớm một chút, như vậy nàng sẽ không thể phát hiện được chuyện nàng dấu Phương Dật Thiên trong lòng.
Nàng quả thực là không thể tưởng tượng được nếu Tiêu di phát hiện Phương Dật Thiên núp trong tủ quần áo của nàng thì sẽ xảy ra cảnh tượng thế nào a, khi đó chỉ sợ ngay cả nàng cũng không thể giải thích được, nếu nàng cùng Phương Dật Thiên không có bất kỳ quan hệ gì, vậy tại sao nàng phải giấu Phương Dật Thiên ở trong tủ treo quần áo của nàng đây?
"Không có chuyện gì, chỉ là chưa muốn ngủ thôi " Tiêu di nói xong liền đi vào phòng Lâm Thiển Tuyết, tùy ý hỏi: "Đúng rồi, có phải Phương Dật Thiến đến không?"
Lâm Thiển Tuyết nghe được câu này, trong lòng giật thót, Phương Dật Thiên đang trốn trong tủ treo quần áo cũng toát mồ hôi, nếu như bị Tiêu di phát hiện hắn ẩn thân ở trong tủ treo quần áo vậy không phải là một từ xấu hổ có thể miêu tả hết cảm giác của hắn lúc đó.
"Phương Dật Thiên? Không, con không thấy, hắn không ở dưới sao?" Lâm Thiển Tuyết có tật giật mình, vội vàng nói.
"Không thấy hắn ở dưới a, lúc ta trở về nhìn thấy xe của hắn, đúng rồi, phía trước xe của hắn còn bị đâm cháy nữa, ta lo lắng không biết hắn có xảy ra chuyện gì không." Tiêu di nhíu nhíu mày, nói.
"A? Phía trước xe của hắn bị đâm cháy rồi? Vừa rồi con cũng nhìn thấy hắn tới, nhưng là một lúc sau hắn đi ra ngoài, có thể là hắn đã về nhà nghỉ ngơi rồi?" Lâm Thiển Tuyết vội vàng nói.
"Hắn không dùng xe làm thế nào mà trở về a? Ta gọi điện thoại cho hắn thử xem, ta hoài nghi có phải là hắn đâm vào xe người khác hay không ?" Tiêu di nói xong liền từ trong bóp đầm lấy ra điện thoại di động.
Phương Dật Thiên đang trốn trong tủ quần áo nghe thấy vậy trong lòng cả kinh, nếu Tiêu di gọi tới điện thoại di động của hắn như vậy chuông điện thoại sẽ vang lên trực tiếp bán rẻ hắn?
Hắn vội vàng từ trong túi quần moi điện thoại di động của mình ra, sau đó chuyển thật nhanh về trạng thái im lặng, vừa hoàn thành thiết lập thì điện thoại của hắn chợt báo có người gọi đến, may mắn là không có tiếng chuông nào vang lên, hắn than khẽ, trực tiếp dập máy, ngắt cuộc gọi đến của Tiêu di, hắn ngẫm nghĩ, liền nhanh chóng nhắn cho Tiêu di một tin nhắn.
"Tiêu di, có chuyện gì vậy? Ta bây giờ còn đang ở bên ngoài xử lý việc riêng, đợi ta trở lại biệt thự rồi nói chuyện."
Qua khe cửa tủ treo quần áo, hắn thấy được Tiêu di đang ở cúi đầu đọc tin nhắn của hắn, đồng thời hắn cũng thấy trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Tiêu di có mốt chút men say mê người, hơn nữa thân hình Tiêu di thành thục gợi cảm đến cực điểm, chỗ nào cũng tản ra một cỗ phong vận thành thục mê người, đối với đàn ông trẻ tuổi chính là hấp dẫn trí mạng.
"Phương Dật Thiên đi ra ngoài, vừa rồi gọi điện thoại hắn không tiếp, nhưng có nhắn tin lại cho ta, xem ra là đang bận chuyện gì." Tiêu di nhìn tin nhắn của Phương Dật Thiên sau đó lại ngẩng lên nhìn Lâm Thiển Tuyết nói.
"A, như vậy a, con vừa rồi cũng là nhìn thấy hắn đi ra ngoài." Lâm Thiển Tuyết phụ họa, đồng thời trong lòng âm thầm than khẽ, nghĩ rằng Phương Dật Thiên phản ứng vô cùng tỉnh táo a, như vậy Tiêu di cũng sẽ không hoài nghi Phương Dật Thiên đang ở trong phòng của nàng.
"Ngươi ở bên ngoài sao? Ta thấy đầu xe của ngươi bị đâm hỏng rồi, sao lại như thế? Nếu đã trở lại thì tìm ta ngay, ta có việc nói với ngươi."
Phương Dật Thiên nhìn tin nhắn của Tiêu di mới được chuyển tới ngầm cười khổ, hắn nghĩ thầm, Tiêu di à, ta đang trước mặt của ngươi, cách không đến ba thước a, vậy mà lại phải nhắn tin trao đổi, nói đến ngươi cũng không thể nào tưởng tượng được đi.
Xem hết tin nhắn, Phương Dật Thiên cũng không nhắn lại, dưới tình huống này, tốt nhất là không nhắn lại đi, miễn cho phát sinh sai lầm a.
"Tiểu Tuyết, sắc mặt của con hôm nay sao lại hồng như vậy? Không phải con cũng uống rượu chứ?" Tiêu di nhìn Lâm Thiển Tuyết sắc mặt ửng hồng liền hỏi.
Lâm Thiển Tuyết trong lòng sợ hãi, vội vàng nói: "Không có a, chắc là vừa tắm rửa xong nên bị như vậy đó. Đúng rồi, Tiêu di, người đi tụ tập bạn bè hẳn là rất vui vẻ phải không?"
"Cũng được, cùng nhiều bạn bè lâu ngày không gặp, ở cùng một chỗ trò chuyện với nhau rất vui vẻ." Tiêu di khẽ cười nói.
"Khó trách Tiêu di lại uống nhiều rượu, chỉ sợ Tiêu di hiện tại cũng có chút say đi?" Lâm Thiển Tuyết vừa nói đồng thời thân hình của nàng cố ý chắn tủ quần áo trước mặt nơi Phương Dật Thiên đang núp, ngăn trở tầm mắt Tiêu di.
"Có chút nhức đầu, bất quá không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Tiêu di nói.
"Bất quá Tiêu di say rượu trông nhật là hấp dẫn nha, rất có phong vị của mỹ nhân." Lâm Thiển Tuyết ha ha cười nói.
"Ha ha, con bé này biết cái gì, nói lung tung." Tiêu di mắng một tiếng, trên mặt nồng đậm ý cười, xinh đẹp quyến rũ, phơi phới thành thục cùng mỹ lệ.
"Con không có nói lung tung đâu, Tiêu di chính là thật xinh đẹp!" Lâm Thiển Tuyết giận dỗi nói, ánh mắt ngừng lại trước tuyết phong cao ngất và to lớn dậy sóng trước ngực Tiêu di, nghĩ rằng tuyết phong của mình có thể được như của Tiêu di thì tốt rồi, vì thế hi vọng của nàng ký thác vào Phương Dật Thiên càng lớn.
"Tiêu di đã sắp trở thành bà lão rồi, Tiểu Tuyết con mới là công chúa xinh đẹp nhất của nhà chúng ta." Tiêu di khẽ mỉm cười, đưa thay xoa xoa đầu Lâm Thiển Tuyết nói.
Lâm Thiển Tuyết vui vẻ cười, gật gật đầu nói: "Tiêu di, cũng không sớm nữa, ngươi cũng uống nhiều rượu, nghỉ ngơi sớm một chút đi, bằng không ngày mai thức dậy sẽ đau đầu đó."
"Không có việc gì đâu, ngày mai cũng không có việc gì, có thể ngủ một chút để lấy lại sức mà, Tiêu di muốn sang đây tán gẫu với ngươi một chút." Tiêu di nói.
"Tiêu di muốn tán gẫu cái gì a, đã muộn rồi." Lâm Thiển Tuyết nói.
"Tùy tiện tìm chuyện để nói đi, đúng rồi, hôm trước con hỏi ta phương pháp mát xa của Phương Dật Thiên như thế nào, có phải con cũng muốn tìm hắn mát xa? Bất quá phương pháp mát xa huyệt đạo của hắn thật là không tệ, thân thể con nếu là không thoải mái, tỷ như mệt mỏi a, cũng có thể tìm hắn giúp đỡ. Con đừng nhìn hắn bình thường cà lơ phất phơ, nhưng hắn là đàn ông rất có trách nhiệm, có đôi khi đừng để ý vẻ bề ngoài lười nhác hay là mồm miệng lăng nhăng của hắn, nội tâm của hắn cũng không tệ lắm, đặc biệt đối với ngươi cũng rất quan tâm." Tiêu di đột nhiên có chút chân thành nói
Phương Dật Thiên trốn ở trong tủ treo quần áo nghe được xấu hổ một trận, hắn thật không nghĩ đến Tiêu di lại nói tốt cho hắn trước mặt Lâm Thiển Tuyết.
Lâm Thiển Tuyết khuôn mặt hơi đỏ lên, chu môi nói: "Con biết rồi, hắn bình thường trừ bỏ đi cái tật nói nhiều, kỳ thật cũng không tệ."
Tiêu di mỉm cười, nói: "n, con minh bạch là tốt rồi. Có lúc nhìn con đối với hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi ta cảm thấy rất buồn cười, tức giận với hắn làm gì a, chỉ sợ kết quả lại là con chịu thiệt thôi."
"Biết rồi, sau này con sẽ không để hắn trêu tức nữa." Lâm Thiển Tuyết cười nói.
Tiêu di gật đầu cười, lại cùng Lâm Thiển Tuyết nói chuyện phiếm, một lúc sau mới nói : "Tốt lắm, ta cũng hơi mệt, ta trở về phòng nghỉ ngơi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi a."
Lâm Thiển Tuyết gật gật đầu, trong lòng âm thầm vui sướng không thôi, nói: "Tiêu di ngủ ngon, mộng đẹp!" Nói xong liền tiễn Tiêu di ra khỏi phòng.
Lúc này, Lâm Thiển Tuyết và cả Phương Dật Thiên đang núp trong tủ quần áo nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK