Đây là tác phong hắn đúc kết từ nhiều năm huấn luyện trong bộ đội đặc chủng.
Đánh răng rửa mặt qua loa sau đó đi ra ngoài, trong lòng nghĩ qua quán lão Vương ăn chút điểm tâm, sau đó lại đến trang viên Mân Côi.
Ngoài ý muốn chính là, hắn vừa bước ra ngoài trùng hợp lại thấy Liễu Ngọc đi ra, trên người nàng mặc một chiếc quần màu xám bạc, chiếc quần dài tới đầu gối, một đôi tất màu da chân bao lấy cặp đùi thon dài, trên người mặc chiếc áo sơmi, toàn thân tản mát ra một cỗ phong vận thành thục, hơn nữa còn thêm dung mạo quyến rũ mê người, đối với nam nhân đúng là hấp dẫn chí mạng!
Liễu Ngọc cũng thấy Phương Dật Thiên, nàng lập tức cười nhẹ, khuôn mặt trang điểm phớt qua mang một vẻ đẹp tuyệt mĩ, nói:
-Sớm a, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?
- Ha ha, không có biện pháp, đã làm vệ sĩ cho người ta phải làm tròn phận sự, Ngọc tỷ chị chuẩn bị đi làm? Hôm nay không phải cuối tuần sao?
Phương Dật Thiên ngạc nhiên nói.
- Đúng vậy, bất quá hôm nay công ty có việc bận, cho nên chị phải làm thêm ca.
Liễu Ngọc nói.
- Vậy đi để em đưa chị đi một đoạn, dù sao em cũng có xe.
Phương Dật Thiên cười, mũi âm thầm hít hít, thu hết mùi hương trên người Liễu Ngọc vào phế phủ, trong lòng vô cùng thích thú.
Liễu Ngọc nao nao, mỉm cười, hỏi:
- Như vậy..... Có tiện không?
- Có gì không tiện, dù sao cũng tiện đường, không tốn bao nhiêu thời gian.
Phương Dật Thiên kiên trì nói, dù sao, vừa lái xe vừa thưởng thức thiếu phụ thành thục, thật là sướng khoái tâm hồn a.
- ........ Được rồi, vậy cảm ơn em nhiều.
Liễu Ngọc nhẹ nhàng cười, bộ phận trước ngực chợt rung động, rất là to lớn.
Sau đó Phương Dật Thiên đến chỗ gửi xe, mở cửa xe phía bên kia ghế lái cho Liễu Ngọc ngồi vào.
Nhất thời trên xe tản ra một cỗ ý mị thành thục nhàn nhạt từ trên người Liễu Ngọc, tất cả thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
- Thi Thi còn đang ngủ?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Ừm, ha ha, nó đang ngủ, trước khi đi chị đã làm bữa sáng để trên bàn, để lúc nào dậy thì nó ăn.
Liễu Ngọc cười nói.
- Thi Thi đúng là nghe lời, Ngọc tỷ có con gái như vậy cũng rất vui a.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Bình thường chị đều bận công việc, Thi Thi cũng hiểu chuyện, không có quấy khóc, bằng không chị cũng không biết làm sao.
Liễu Ngọc nhẽ thở dài.
- Ngọc tỷ, tất cả rồi sẽ tốt thôi.
Phương Dật Thiên nói xong quay đầu nhìn Liễu Ngọc, bắt gặp Liễu Ngọc đang nhìn mình cảm kích, hai người không hẹn mà gặp khiến bầu không khí có chút vi diệu, Liễu Ngọc nhẹ cười, khuôn mặt quyến rũ có chút đỏ ửng, đẹp không nhiễm bụi trần.
- Đúng rồi, Ngọc tỷ, chị làm ở đâu?
Phương Dật Thiên hỏi, hắn không biết Liễu Ngọc làm ở đâu làm sao biết chở nàng đi đâu.
- Ở tòa nhà Thiên Vũ, em biết đường không?
Liễu Ngọc hỏi.
- Biết, em đã đi qua, tòa nhà Thiên Vũ cũng có chút nổi danh.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Dật Thiên em không phải dân bản địa nhỉ?
Liễu Ngọc đột nhiên hỏi.
- Em? Không phải, vừa tới thành phố này ba tháng, mới biết sơ qua một chút về nơi này.
- A, xem ra em hiện tại chưa có bạn gái?
Liễu Ngọc hỏi tiếp, sau đó nàng tựa hồ ý thức được vấn đề kia có chút nhạy cảm, vội vàng bổ sung:
- Chị, chị chỉ thuận miệng hỏi..... Em, em đừng có hiểu lầm!
Nhìn Liễu Ngọc lúng túng mặt hơi ửng đỏ, Phương Dật Thiên thầm cười: Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì chứ?
- Nói cũng không sợ Ngọc tỷ chê cười, em trước mắt vẫn chưa có bạn gái, lại nói tiếp em cũng đã trưởng thành, hai vị ở nhà cứ thúc dục em cưới vợ sinh cho họ một đứa cháu mũm mĩm.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Ha ha, đúng thế, làm cha me ai cũng quan tâm đến hôn sự của con mình....
Liễu Ngọc cười, lại hỏi:
- Vậy em mấy năm nay chưa tìm được ai như ý sao?
- Có thể là điều kiện của em quá kém, các cô gái đều không vừa mắt.
Phương Dật Thiên nói đùa.
- Sao lại thế, chị thấy điều kiện của em rất tốt, tính tình cũng không tồi, chị nghĩ có lẽ ánh mắt em quá cao thôi?
Liễu Ngọc có điểm không tin nói.
- Ánh mắt cao gì chứ, kì thật chỉ cần một cô gái dịu dàng hiền lành bằng một nửa Ngọc tỷ là thỏa mãn rồi.
Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Liễu Ngọc nghe vậy khuôn mặt nhất thời nóng lên, trong lòng dâng lên chút cảm giác ấm áp, thân thể đầy đặn thành thục của nàng tựa hồ run nhè nhẹ.
Phương Dật Thiên luôn chú ý tới biến hóa của Liễu Ngọc, liên tưởng đến câu nói vừa rồi, hắn vội vàng vỗ trán, nói:
- Ngọc tỷ, vừa rồi, chỉ là nói ví dụ, chị đừng để trong lòng, cũng đừng hiểu lầm!
Hai người đều nói đối phương đừng hiểu lầm, theo cách họ nói, vốn chẳng có gì tự nhiên hiểu lầm a?
Liễu Ngọc khuôn mặt quyến rũ đã có chút kiều diễn ướt át, thẹn thùng cười nói:
- A.... chị chị biết rồi, phía trước là tòa nhà Thiên Vũ, đoạn kia cho chị xuống.
- Được.
Phương Dật Thiên cũng toát mồ hôi toàn thân, làm cái gì vậy, vừa rồi mình nói câu kia có chút ý tứ đùa giỡn cùng sâu xa.
Lái xe đến trước cửa tòa nhà Phương Dật Thiên liền dừng lại, Liễu Ngọc mở cửa xuống xe, nói với Phương Dật Thiên bên trong :
- Cảm ơn em, Dật Thiên.
- Không cần cám ơn, Ngọc tỷ đi thong thả.
Phương Dật Thiên cười nói.
Liễu Ngọc gật đầu, liền đi vào tòa nhà Thiên Vũ, Phương Dật Thiên nhìn kiêu đồn hoàn mĩ được chiếc quần ngắn bó lấy kia, trong lòng không khỏi bùng nổ, đột nhiên trong đầu hiện ra một ý nghĩ: Nữ nhân như Liễu Ngọc, dùng chiêu đẩy xe hàng hẳn là rất có tư vị đi? (Tư thế xxx)