Cân nhắc một lát hắn liền đi ra ngoài, gọi điện, có thể đoán được, hắn muốn kiếm đồ nghề để "tương kiến" với Phương Dật Thiên một chút.
Phương Dật Thiên cũng không ngờ tới vạn vạn lần lại gặp tay súng bắn tỉa ở trong này, nếu thấy được kẻ kia hắn đảm bảo sẽ đem tên bắn tỉa kia chế phục đánh bại ngay.
Hạ Băng cảm giác đầu mình choáng váng một trận, lại có chút khó chịu buồn nôn, xem ra là đã say, hơn nữa say rất nặng.
Chẳng qua nàng không quản chuyện đó, nếu say mà thật sự quên hết chuyện tình phiền não mấy ngày nay như vậy nàng tình nguyện say đến bất tỉnh, cuối cùng nằm hẳn ra ghế, gương mặt nàng ửng hồng, toàn thân nóng hầm hập, tựa hồ chất cồn dâng lên làm nội tâm nàng mãnh liệt rực cháy.
"Phương Dật Thiên, anh có biết hay không, anh đôi khi làm người ta rất chán ghét, chẳng qua đôi khi lại khiến cho người ta cảm thấy rất tin cậy , vì cái gì? Tôi cũng tò mò cái nào mới là chân chính!" Hạ Băng nâng bàn tay nhỏ vo lại thành nắm đấm hướng lên đầu mình, u u mê mê nói.
Phương Dật Thiên trầm ngâm cười, lấy ra bao thuốc, đặt ở trên bàn rút ra châm một điếu, rồi hít sâu một hơi dài, từ từ phả ra một làn khói mù sương, lượn lờ quanh khuôn mặt hắn như ẩn như hiện, cũng cho thấy ẩn ẩn lộ ra một khuôn mặt đầy thâm trầm ý
"Đưa tôi!" Hạ Băng đột ngột duỗi tay hướng Phương Dật Thiên, nói.
Phương Dật Thiên sửng sốt nhìn nhìn rồi nói: "Cô muốn cái gì?"
"Thuốc lá của anh!" Hạ Băng chỉ tay nhìn thẳng vào hắn, tức giận thốt lên.
Phương Dật Thiên không khỏi lắc đầu cười cười, thầm nghĩ Hạ Băng cũng biết hút thuốc? Trước kia đúng là không phát hiện ra.
Nghĩ thầm hắn liền từ hộp thuốc là rú ra một điếu đưa cho Hạ Băng, ai ngờ Hạ Băng lại chỉ chỉ vào tay phải đang cầm điếu thuốc tỏa khói kia nói: "Tôi muốn chính là điếu của anh,thật là ,đưa cho tôi!"
Phương Dật Thiên ngẩn người, nhìn điếu thuốc đang hút dở được một hơi kia, nghĩ thầm nàng có ý tứ gì? Hôn gián tiếp a? Cho dù là muốn "nếm" thử chút hương vị đôi môi của hắn cũng không cần phải rườm rà vậy chứ, nói thẳng cùng đi ra chỗ tối, trực tiếp hôn nhau chẳng phải sảng khoái hơn sao?
Chẳng qua là hắn tưởng tượng vậy, chứng kiến ánh mắt kiên định của Hạ Băng hắn đành phải đưa điếu thuốc theo yêu cầu cho Hạ Băng, xong đốt lên điếu mới
Hạ Băng tiếp nhận xong liền thử hút một lần, tức thì nhịn không được bị nghẹn ho khan vài tiếng, đối với nàng mà nói, thuốc lá hương vị vừa khó chịu lại cay xè mắt, không hiểu vì sao nhiều nam nhân lại thích hút thuốc đến thế!"
Chẳng qua chậm rãi nhâm nhi thưởng thức khói thuốc trong đó có cả tư vị chua xót chẳng phải cực kỳ giống tâm tình của mình giờ phút này sao? Hạ Băng âm thầm nghĩ, tựa hồ như nhớ tới chuyện gì, không kìm lòng được khóe mắt chợt đỏ lên, rồi nhỏ lệ.
Khuôn mặt nàng dần thay đổi tâm trạng, giận dỗi rồi tự "tàn nhẫn" với bản thân cố hút thêm một hơi khói thuốc, cánh mũi phập phồng đập nhanh dần, đôi mắt dần khép lại nhịn không được liền chảy lệ hai hàng dọc theo gương mặt trắng nõn như ngọc, nhìn vào càng thấy động lòng người, cảm giác đầy thương cảm.
Phương Dật Thiên rít điếu thuốc rồi nhả khói ra, ánh mắt ngắm nhìn Hạ Băng,bất thình lình chứng kiến nước mắt của nàng, hắn sửng sốt, nhìn thấy trong giây phút này trên mặt nàng thần sắc cực kỳ buồn bã, ẩn chưa một tia bất đắc dĩ, thất vọng, tựa hồ có tâm sự gì chưa giải quyết được.
Phương Dật Thiên nghĩ thầm có nên không mở miệng nói vài câu an ủi, chẳng qua nghĩ lại lại thấy, nàng lúc này trong lòng đang rất ngổn ngang, nếu hắn khuyên can hay trấn an chỉ sợ sẽ làm cho Hạ Băng cảm thấy bối rối và ngượng ngùng, xấu hổ thì …
Hắn vì thế lặng lẽ không nói một từ nào, uống cạn ly rượu cuối cùng rút khăn giất đưa cho Hạ Băng.
Hạ Băng đang trong cơn suy nghĩ liền lấy lại chút tinh thần, tiếp nhận khăn giấy của hắn, ra vẻ thản nhiên cười cười, để che dấu vẻ không tự nhiên nàng liền nói: "Hút thuốc lá đúng là khó chịu, nước mắt đều chảy ra cả."
Phương Dật Thiên cười, hắn đương nhiên nghe ra Hạ Băng đang dùng lời nói dối lấp liếm, chẳng qua cũng không vạch trần, nhàn nhạt nói: "Cô là lần đầu tiên hút thuốc phải không?"
"Lần đầu tiên hút thuốc là thì sao? Anh khinh thường tôi sao? Rất nhiều chuyện của tôi còn không phải là lần đầu tiên bắt đầu đâu!" Hạ Băng dùng khăn xoa sạch nước mắt, khiến nàng trở lại vẻ đẹp tinh tế xinh xắn cười tươi, đáp trả hắn.
"Tôi đâu có ý này, cuộc sống đúng thật là có rất nhiều lần, đặc biệt là nữ nhân, lần đầu tiên thường nhiều hơn, không biết trên người cô lần đầu tiên cũng đã nếm thử qua chưa?" Phương Dật Thiên cười cười, nói một câu thâm ý vui đùa.
Bình thường nam nhân mà nói chuyện lần đầu tiên của nữ nhân, thì dù loại gì trong lời nói, chỉ cần là nữ nhân bình thường đều nghe ra ý tứ gì trong đó, bởi vậy Hạ Băng nghe xong Phương Dật Thiên có ý đó liền nhịn không được khẽ gắt một tiếng, nói: "Hừ, nói cho anh, tôi đã không có lần đầu tiên, anh thất vọng không?"
Phương Dật Thiên rùng mình, cười khổ nói: "Cô có phải lần đầu hay không thì liên quan gì đến tôi? Tôi có cái gì mà thất vọng chứ!"
Hạ Băng thở dốc trừng mắt nhìn hắn đang liếc mắt đầy thâm ý, nàng tức giận bắt đầu hút thuốc "nghiêm trọng", hít vào bao nhiêu thở ra bấy nhiêu, còn không hiểu được kỹ xảo hưởng thụ tư vị khi hút thuốc, chẳng qua cũng … không trọng yếu, quan trọng là… Một nữ nhân băng sơn mỹ nữ có cái dạng "bất cần đời" ngửa mặt, gác tay, nhả khói cũng có một vẻ đẹp riêng của nó!
Hơn nữa, mỹ nữ như vậy lại "được" cồn thiêu đốt, cả người ửng hồng một thân, lại còn "phong quang" từ bộ quần áo "thiếu vải" không hề che dấu cứ hiển thị vô hạn, mà kẻ được lợi lộc nhất, ngồi không mà chiếm được tiện nghi lớn nhất chính là kẻ ngồi đối diện nàng …
Nhìn đi nhìn lại, bộ ngực sữa của Hạ Băng chắc hẳn chính là chiếc bát úp ngược, cảm giác được một tay chắc không nắm được trọn vẹn, chẳng qua nếu tới được như trong tưởng tượng, hẳn là rất mềm mại thoải mái, hắc hắc
"Hút thuốc đừng hút "ác liệt" như thế. Tôi không hy vọng hút vào lần nữa lại khiến cô "sặc" ra nước mắt nữa đâu, chẳng qua cô rơi lệ hình dáng nhìn được lắm, tôi cũng không khỏi động tâm a!" Phương Dật Thiên cười nói: "Tôi đi wc, hy vọng lúc quay lại cô có thể nói ra gút mắc trong lòng mình, có đôi khi, sự tình mà nói ra được thì sẽ như được giải tỏa, không cảm thấy buồn bã lắm đâu!"
Hạ Băng nghe vậy lòng nao nao, nhìn bóng dáng Phương Dật Thiên bước đi, tâm trí tự nhiên ấm áp nhưng cũng có chút lo lắng, không nghĩ tới Phương Dật Thiên là dạng nam nhân có tính khí cẩn thận.
Phương Dật Thiên đi vào wc, trong quán này chỗ rửa tay đều chung một chỗ, bên phải cửa vào của nam bên trái của nữ.
Phương Dật Thiên đi vào giải quyết nỗi buồn lúc sau đi ra, lúc này bên kia cũng xuất hiện một nữ nhân, hắn liếc mắt, không khỏi giật mình, nữ nhân này không ngờ chính là lúc hắn vừa bước vào cửa quán bar chủ động tiến lại câu dẫn hắn với dáng vẻ nóng bỏng, trên người mang hương vị nữ nhân lẳng lở mị hoặc.
Nữ nhân này cũng chợt nhận ra Phương Dật Thiên, nàng cũng là kinh ngạc một tiếng, ngoảnh nhìn một tý thấy không có người khác liền nở nụ cười quyến rũ: "baby, đi theo em được không?"
"Có việc gì không a?" Phương Dật Thiên híp mắt, nhìn nữ nhân gợi cảm trước mắt, chăm chú dõi theo bộ ngực bão mãn đang đung đưa sinh động trước mắt, nhàn nhạt hỏi.
"Anh đi tới tôi cũng đâu có thể ăn được anh, anh nhát gan vậy sao?" Nữ nhân vừa làm nũng vừa bồi tiếp: "Xin tý lửa không được sao?" Phương Dật Thiên rùng mình, xin tý lửa? Nàng này hút thuốc? Ài điểm giúp đỡ nhỏ nhoi này hắn vẫn phải có, vì chút lích sự ga lăng tối thiểu, hắn lấy ra cái bật lửa rồi đi tới, ai ngờ vừa tới gần liền bị nàng này kéo tay phải hướng tới wc nữ nhân bên trong mà đi vào.
Phương Dật Thiên kinh hoảng, nhịn không được thốt lên: "A,cô, đây là .." hắn bất ngờ không kịp đề phòng thì đã bị nữ nhân này lôi kéo vào trong wc nữ, cũng may cho hắn chứng kiến được bên trong không có ai khác, không thì …
"Yên nào, đừng lên tiếng a, nơi này tạm thời không có ai, chẳng qua anh hiện tại đi ra nói không chừng gặp người khác đi tới thì … hi hi!" Nữ nhân khiêu gợi này vừa nói cười vừa lôi kéo quyến rũ hắn đi qua các cánh cửa hé mở một nửa rồi tới phòng cuối của wc
Phương Dật Thiên tới giờ vẫn chưa biết nữ nhân này muốn đùa giỡn mình điều gì, đang còn trong cơn sửng sốt thì bị nàng này đẩy mạnh thân hình ngồi xuống bệ.
Nàng này liền liếc mắt đưa tình với hắn một cái rồi bước vào, nhanh tay khóa trái cửa phòng wc nho nhỏ này lại. Ở trong không gian chật hẹp như thế này, thân thể nóng bỏng khiêu gợi đó lại càng chà xát với thân hình của hắn, ngày một áp sát, như dính vào nhau, trong đôi mắt nữ nhân này chớp động một cỗ mãnh liệt lửa nhiệt, mang vẻ khát khao dục vọng trần trụi.
Tình hình giờ khắc này có điểm kỳ diệu lại có điểm cực kỳ vớ vẩn, nhưng đa phần có chút "đen tối" ám muội.
Phương Dật Thiên không nghĩ tới sẽ có một ngày xông vào wc, ngày xưa ở cái giai đoạn trưởng thành, hắn đối với nữ nhân vô cùng tràn ngập tò mò, không chỉ từng có một lần ý tưởng muốn ẩn thân trong wc nữ để rình coi nữ nhân lúc "xúc động", chỉ tiếc lúc đó có tâm không có đảm, không dám thực hành.
Cho tới bây giờ, hắn đã không có nghĩ tới cái chuyện chạy vào wc nữ, nhưng vô tình bị nữ nhân lạ lẫm đầy gợi cảm nóng bỏng kéo vào trong phòng, hơn nữa hai người còn dính sát nhau tại nơi chật hẹp này, ngẫm ra thật không thể tin được.
Phương Dật Thiên khẽ nhíu mày, nhìn nữ nhân trước mặt, nàng này một thân đứng chắn trước cửa wc, hắn không nghĩ ra cách để đi qua cánh cửa đó đều phải vượt qua nàng, hắn không khỏi buồn bực, nữ nhân này vội vàng đi chăng nữa cũng đâu đến mức phải chọn wc chứ?
"Gấp gáp cũng không cần tới nơi đâu, mỹ nữ?" Phương Dật Thiên cười khan một tiếng nói.
"Tôi gọi là Vân Mộng, anh có thể gọi tôi là Vân Mộng." Nữ nhân nở nụ cười xinh đẹp, mị nhãn như tơ nhìn hắn nhẹ nhàng nói.
"Vân Mộng? Rất êm tai, nhưng nàng muốn gì a?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói, hắn đã không phải chim non, đối phó với nữ nhân đều đã thành thạo lắm rồi.
Vân Mộng ha ha cười cười, nói: "Baby, nói cho tôi nghe 2 ta ở trong này còn có thể làm được cái gì nữa?"
"Tôi không phải dạng người tùy tiện như cô tưởng tượng đâu a, bên ngoài có rất nhiều nam nhân, cô liền có thể tìm thấy bọn họ mà." Phương Dật Thiên bỗng giảm thanh âm xuống, nói nhỏ dần, hắn đã nghe được bên trong wc có tiếng bước chân của người khác.
"Nhưng là em chỉ coi trọng chàng a!" Vân Mộng nói xong, thân thể đầy đặn đã ngồi lên trên hai cặp giò của hắn, đôi mắt lúng liếng trong suốt như có nước.
Phương Dật Thiên nhăn trán, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy nàng ra nói: "Tôi rất khác biệt? Đi ra ngoài, với điều kiện như vậy của cô, không cần làm chuyện thế này?"
Vân Mộng mỉm cười, nhẹ nhàng ghé đầu vào tai hắn nói: "Hiện ở bên ngoài đã có người, chàng có dám đi ra không? Hay chàng có phải cảm thấy em rất xấu xa? Cho nên không có hứng thú?"
"Không phải?" Phương Dật Thiên lạnh lùng hỏi lại.
Vân Mộng nghe vậy thoáng im lặng, sắc mặt thoáng chốc buồn bã, u ám nói: "Nam nhân của em là kẻ bạc tình, phản bội em theo đuôi con yêu tinh họ Phan đến thần hồn điên đảo, em chẳng qua cũng coi như là phản bội hắn, hừ!"
Phương Dật Thiên nghe vậy liền sửng sốt, họ Phan yêu tinh? Chẳng lẽ là Phan Mộng Liên?
"Em đến quán bar đã mấy buổi tối, đáng tiếc không có gặp được một người nào hợp ý, chàng chính là người đầu tiên đấy! Chàng muốn hỏi nguyên nhân thì … em bản thân còn không biết, có thể là do cảm giác! Chỉ có điều một lần yêu đương vụng trộm, chàng cũng không dám? Huống hồ, thân hình em cũng đâu có quá tệ?" Vân Mộng nói xong lại tiếp tục ngồi xuống người Phương Dật Thiên, bàn tay khéo léo linh hoạt di chuyển dần xuống bộ vị trọng yếu của hắn.
Phương Dật Thiên nghe vậy thấy có chút buồn cười, nữ nhân này bị nam nhân của nàng cắm sừng đi ngoại tình với tử địch,hắn không khỏi cảm thấy khó nói .
Hắn không phải cái loại người thích cùng người khác ở một nơi chật hẹp lại trong góc, không hay ho gì, ngẫu nhiên tùy lúc hắn cũng không ngại, vấn đề là loại tình huống này khó có thể tiếp nhận, ở trong wc với nữ nhân? Nghĩ ra sắm vai trong chương trình video hài quốc tế? nếu không bị người khác bắt gặp chẳng phải mất hết mặt mũi sao?
"Chàng yên tâm đi, em cũng không phải loại đàn bà như trong tưởng tượng của chàng đâu, kẻ vong ân kia đã lâu chưa có đụng chạm qua thân thể của em, mà em cũng không có nam nhân khác! Từ khi biết hắn phản bội em rất tức giận, chỉ nghĩ muốn phóng túng một lần, tìm thấy nam nhân hợp ý là được, em có quá hư hỏng không?" Vân Mộng nỉ non bên tai hắn nói.
Phương Dật Thiên giật mình, muốn mở miệng nói chuyện nhưng là buồng wc bên vách tấm ván truyền đến âm thanh tiểu tiện của nữ giới, nói thẳng ra, bên cạnh 2 người cách một buồng đang có người khác sử dụng, thật sự là thời khắc chết tiệt, hắn chỉ có thể sốt vó xấu hổ im lặng, không dám nói trả.
Vân Mộng sâu kím nhìn hắn một cái, khẽ cắn đôi môi anh đào đỏ tươi đầy đặn nước, trong mắt xuân thủy nhộn nhạo, sóng mắt lưu chuyển.Ngay lúc này, đôi bàn tay dài nhỏ linh hoạt nhẹ nhàng kéo khóa quần của hắn.Sau đó nàng liền nhanh chóng ngồi tuột xuống, hai má hơi khẽ ửng đỏ, thẹn thùng, nhưng cuối cùng nàng cũng mở chiếc miệng xinh xắn ấy … ngậm lấy … mút …
"Ưm..."
Phương Dật Thiên đang trong cơn buồn bực bỗng nhiên suýt kêu lên một tiếng, toàn thân trong trạng thái căng thẳng nhưng tê tê, máu nóng trong người kịch liệt lưu chuyển, ngay lúc đó hắn cảm giác được bộ vị nào đó của hắn đang bị một thứ ôn nhu mềm và ướt át bao vây lấy, hắn liền biết rõ ràng thứ kia chính là đầu lưỡi linh động mềm mại đang gắt gao xxx tiểu đệ dệ hắn , vòng vo quấn quanh liếm …, hút … nhả
"Ặc, ta … kháo … phừ ….Nữ nhân này cũng trực tiếp quá đi mất …!" Phương Dật Thiên cố nén từng đợt khoái cảm bốc hồn điên đảo, trong lòng không biết đang nghĩ gì, nhưng cũng không dám phát thành tiếng, kể cả có chút hành động, bởi nữ nhân ở bên cạnh wc kia dường như chưa rời khỏi!
Rất nhanh, Phương Dật Thiên toàn thân bừng bừng dục hỏa, sôi trào lan khắp cơ thể, bởi hắn chiều tối trong lúc vô ý đã rình coi được toàn vẹn thân thể của Lâm Thiên Tuyết, dục vọng lúc đó đã như đê tràn bờ sắp vỡ tới nơi, giờ phút này bị Vân Mộng gây ra cái hành động này, hắn làm sao còn có thể chịu đựng được, tất cả đều bộc phát hết, cây thương thô to được chiếc miệng anh đào nho nhỏ của Vân Mộng "chống đỡ", nhìn vào thật là tương phản lệch lạc .
Cảm giác đã đủ độ Vân Mộng liền đứng dậy, từ từ lần ngược chiếc áo kéo dần quá đầu treo lên nắm cửa, để lộ ra chiếc áo lót Vera viền ren màu tím nhạt, đôi tay kia tiếp tục vuốt dọc thân thể qua bộ ngực cỡ A80 rồi đi xuống mân mê chiếc thắt lưng, tới quần soóc, lần lượt gỡ từng nút cúc quần …. Pực … pực … pực …. Chiếc quần đã rơi xuống dưới sàn nhà phơi bày cặp ngọc thố cùng chiếc quần lót chữ Y … chưa kịp để cho hắn thưởng thức nàng liền khẽ xoay người … đập vào mắt hắn là một cái kiều đồn phì nhiêu trắng tinh người, như muốn người tôi đánh vào đó vậy, đang ngẫm nghĩ thì nàng đã ngồi lên người hắn ….
… Phương Dật Thiên lập tức cảm giác được tiểu đệ đê hắn vừa va chạm vào một nơi mềm mại mà lại ướt át, tâm trí liền rung động , cảm giác như có luồng điện chạy giật qua, phê phê, tê tê thật là con mẹ nó sướng mà.
A … ưm hắn cảm giác được tiểu đệ đệ đã lọt vào trong … rồi …
Vân Mộng nhẹ nhàng rên lên một tiếng yêu kiều, di chuyển thân thể chầm chậm về phía sau, một chút rồi một chút, thân thể nàng nhịn không được cứ thế phối hợp run rẩy theo nhịp, trong miệng phát ra hơi thở gấp đầy thỏa mãn
Lúc đó, Vân Mộng càng ngày càng rên gấp, đột nhiên uốn cong cơ thể về phía sau áp vào người hắn, cơ thể không khỏi run lên từng đợt …
Thấy đã đạt đến cao trào, Phương Dật Thiên trầm giọng hừm một tiếng, mười phần mãnh liệt tiến lên ở dưới, bên trên ôm bộ ngực nàng trong hai bàn tay, cuối cùng liền phát tiết hết trong lòng cỗ dục vọng kia
Vân Mộng cũng duyên dáng hét to một tiếng, sau đó thân thể dường như mềm nhũn ra, hai tay chống lấy bản cánh cửa, trong miệng thở dốc liên tục, sắc mặt nhuận hồng, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn.
Thêm một lúc nữa nàng này mới chụm hai đầu gối đứng dần lên, lấy một chiếc khăn tay từ trong bóp đầm, lau sạch sẽ một lần rồi đưa cho hắn một chiếc khăn khác, đồng thời dần mặc quần áo vào!
Vân Mộng vẫn đang chăm chú dùng đôi mị nhãn mê ly nhìn Phương Dật Thiên, kìm lòng không được vươn chõi ngón tay cái … cười cười nói: "Gậy của chàng thật tốt a, không khiến em thất vọng, đã thật lâu rồi không có trải nghiệm chuyện này!"
Phương Dật Thiên thở nhẹ dài một hơi, nghĩ thầm nữ nhân này thật khiến hắn "muốn chết", hắn tin tưởng lời trước của nữ nhân này nói, thật sự nàng không phải loại người tùy tiện, hơn nữa thân thể của nàng này đúng là thật lâu chưa có nam nhân nào chạm qua, điểm đó có thể từ bộ vị mẫn cảm ấy cực kỳ co rút chặt chẽ trong lúc ấy có thể đoán ra được.
"Tốt lắm, cô đã được như ý nguyện, giờ tôi như thế nào đi ra ngoài đây?" Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt đang thỏa mãn của nàng, hỏi
"Trực tiếp mà đi ra ngoài thôi, chàng là lần đầu tới quán bar tô hà? ở đây thường xuyên phát sinh chuyện vụng trộm yêu đương, điểm ấy tại đây biết nhưng cứ bỏ đấy, mắt nhắm mắt mở, cho nên đến quán bar Tô Hà nếu có nữ nhân nào chứng kiến một nam nhân đi từ nơi này ra cũng không lấy làm kỳ quái quá." Vân Mộng cười nhẹ giọng nói. Phương Dật Thiên sửng sốt, nhịn không được hỏi lại: " Cô làm sao biết?" "Bằng hữu của em nói cho, bằng không tự nhiên lại lôi kéo chàng đi vào đây sao!" Vân Mộng mặt cười ửng hồng, nhìn qua lại phong tình vạn chủng, có thể nói là một sắc đẹp thiếu phụ mê người đầy khiêu gợi!
Phương Dật Thiên nhất thời không biết nói gì, xem ra nữ nhân này hết thảy đều là dự đoán cùng sắp xếp mưu đồ rồi a!
"Đây là danh thiếp của em, về sau hy vọng có cơ hội có thể nhận được điện thoại của anh !" Vân Mộng cười, từ bóp đầm của nàng trong lấy ra hé ra người danh thiếp nhét vào trong túi quần của Phương Dật Thiên.
Tiếp theo nàng đi thẳng tiếp nhận mở cửa phòng wc ra, thò đầu ra ngó nghiêng một chút quay đầu lại nói: "Đi thôi, thừa dịp hiện tại không có ai!"
Phương Dật Thiên cười khổ 1 tiếng, còn có thể nói cái gì, đành phải đi theo Vân Mộng chạy nhanh đi ra ngoài!