Mục lục
Thiếp Thân Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính Dương cười cười, nói:
- Bây giờ cậu đã là vệ sĩ của Tiểu Tuyết, ta đương nhiên không thể bạc đãi cậu, thừa dịp này ta với cậu cùng nhau bàn một chút về đãi ngộ, cậu thấy thế nào?
Phương Dật Thiên ngẫm nghĩ lại, hắn đã đồng ý làm vệ sĩ cho lâm Thiên Tuyết một mỹ nữ có dung nhan tuyệt đẹp nhưng tính tình lại vô cùng bướng bỉnh. Đương nhiên hắn không phải là làm không công, trong lòng hắn vẫn mong có một lợi ích gì đó. Ai....thật con mẹ nó ai lại tình nguyện làm việc mà không có tí lợi ích nào cơ chứ?
Lâm Chính Dương nếu mà hỏi hắn muốn trả công như thế nào, nếu bảo hắn trả lời thật tâm thì chắc hẳn hắn sẽ nói:
- Lâm Tổng, nghe nói hộp đêm Lâm Bích Huy Hoàng rất náo nhiệt, Ách, đặc biệt là tôi nghe nói…
Đương nhiên, nếu như Lâm Chính Dương có dẫn hắn đi hộp đêm xanh đỏ tím vàng gì gì đó thì hắn cũng không ngại, có khi hắn còn thấy rất hứng chí.
Bất quá Lâm Chính Dương không phải là con sâu ở trong bụng hắn, làm sao biết được tâm tư tên tiểu tử này lại thấp kém đến như thế?
Bởi vậy Lâm Chính Dương mới nói:
- Cậu là vệ sĩ của Tiểu Tuyết thì cậu làm gì cũng không thành vấn đề, vì để bảo vệ cho Tiểu Tuyết thật tốt, ta hy vọng cậu có thể ở lại trang viên Mân Côi (hoa hồng), ở lại cùng với Tiểu Tuyết-(DG:ôi mẹ ơi...nguy hiểm)cậu cảm thấy sao?
Phương Dật Thiên vừa nghe xong sém chút nữa là phun sạch ngụm trà vừa uống ở trong miệng ra, thầm nghĩ:
- Ở...ở cùng với Lâm Thiên Tuyết ở trang viên Mân Côi...cái..tính tình như Mẫu bạo long (khủng long mẹ đó bà con) mà bắt ta liều mạng cùng với cô ta ở chung với nhau? Ta kháo, cái này không phải muốn cái mạng già của ta hay sao?
- Này...à...Lâm chủ tịch..có..có chút không ổn a? Ta, ta cùng Lâm tiểu thư ở cùng với nhau, đối với ta mà nói là chuyện nhỏ thôi. Nhưng..đối với Lâm tiểu thư hình như không tốt, dù sao nàng vẫn là một cô gái, chỉ sợ dư luận bên ngoài ảnh hưởng không tốt đâu.
Phương Dật Thiên cười cười nhanh chóng tìm cớ.
- Ha ha, Tiểu Phương cậu không cần lo lắng, chuyện này đối với cậu không thành vần đề thì đối với Tiểu Tuyết cũng chỉ là chưyện nhỏ mà thôi - (DG:ừ nhỏ...9 tháng 10 ngày nó sẽ bự) thân phận của cậu chỉ là vệ sĩ, thì làm gì có chuyện để ảnh hưởng?
- Lâm Chính Dương cười cười, không thèm cho Phương Dật Thiên cơ hội từ chối, tiếp tục vừa đi vừa nói:
- Như vậy ta với cậu bàn chuyện tiền lương đi, một tháng một vạn được không?
- Một tháng 1 vạn?
Trong lòng âm thầm hít một hơi:
- Một vạn đủ để đi hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng mở riêng một phòng, sau đó gọi một thượng bài tiểu thư hảo hảo vui vẻ, vậy cũng không tệ.
Lâm Chính Dương nhìn Lâm Dật Thiên trầm mặc không nói gi, cứ tưởng hắn không hài lòng với mức tiền lương vì thế cười cười nói:
- A a, đối với thân thủ như Tiểu Phương thì với mức tiền lương như thế này có lẽ là ủy khuất cho cậu, như vậy đi, một vạn rưỡi một tháng được không nào?
- Một vạn rưỡi? Phương Dật Thiên tinh thần rúng động, trong đầu nhanh chóng tính toán.
- Tiểu Phương, tiền công nhiêu đó vẫn còn chưa đủ?
Lâm Chính Dương mỉm cười nhìn Phương Dật Thiên, không đợi Phưong Dật Thiên mở miệng Lâm Chính Dương liền nói ngang:
- Như vậy đi, tạm thời là hai vạn một tháng, bao ăn bao ở, tôi còn cấp cho cậu một chiếc xe, tiền lương không cố định, sau này còn có thể tăng lên, cậu thấy sao?
Phương Dật Thiên biết rõ nếu mình mà không mở miệng trả lời chắc chắn Lâm Chính Dương sẽ tiếp tục tăng tiền lương lên, cái này có vẻ không tốt lắm. Nói thật ra lúc Lâm Chính Dương mở miệng ra giá một vạn một tháng là hắn đã thỏa mãn lắm rồi, trong đầu dâm ý đang bừng bừng thì Lâm Chính Dương lại tiếp tục hét tiếp hai lần tiền lương nữa thì lúc này hắn mới hiễu rõ câu "im lặng là vàng" là như thế nào.
- Đủ đủ, hắc hắc, Lâm tổng, tiền lương thế này đã rất cao rồi, ban nãy ta đang suy nghĩ chuyện khác nên phản ứng hơi chậm đó.
Phương Dật Thiên cười cười vội vàng giải thích.
- Ách, ha ha, như vậy thì mọi chuyện đã định rồi, tiền lương hai vạn một tháng, trong thời gian bảo vệ Tiểu Tuyết nếu như có yêu cầu gì thì ta sẽ tận lực thỏa mãn cho cậu.
Lâm Chính Dương thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tiền lương hai vạn một tháng cho hắn cũng đã rất cao rồi, nếu Phương Dật Thiên không mở miệng thì hắn cũng pó tay.
Lại nói tiếp hắn cấp cho Phương Dật Thiên bằng này lợi ích là vì coi trọng tài năng của Phương Dật Thiên, hắn cảm thấy một thân cao thủ như Phương Dật Thiên mà tình nguyện ẩn nhẫn làm một bảo an nho nhỏ, riêng điểm ấy cũng cho thấy Phương Dật Thiên rất là khác người rồi. -(DG:...dị hiệp đương nhiên khác người rồi ^-^)
Đối với nhân tài, Lâm Chính Dương rất coi trọng.
- Như vậy, khi nào thì bắt đầu làm việc? à..chính là bảo vệ Lâm tiểu thư.
Sau khi điều kiện ổn thỏa Phương Dật Thiên mới hỏi.
- Ngày mai đi, đêm nay tôi đem chuyện này báo cho Tiểu Tuyết hay cái đã, để cho nó chuẩn bị tâm lý.
Lâm Chính Dương cười nói.
Phương Dật Thiên gật gật đầu, lúc này bụng hắn kiêu "ọc ọc" ...Lâm Chình Dương nghe thấy cười nói:
- Tiểu Phương chưa ăn cơm sao? Như vậy đi, ta cùng cậu đi ra ngoài ăn, thế nào?
- Hắc hắc, không cần đâu, Lâm tổng có việc cần thì đi trước đi, kẻo trễ thì không tốt.
Phương Dật Thiên cười nói.
Lâm Chính Dương nao nao, lập tức cười rộ lên, nói:
- Cũng không có gì, tiện đường ta mua hai phần cơm, ta một cậu một. (BD: còn của ta đâu, *** nó!)
- Không cần phiền Lâm tổng, ta tự đi ăn được rồi.
Phương Dật Thiên đang muốn cự tuyệt thì Lâm Chính Dương khoát tay ý bảo hắn ngồi xuống và ngay sau đó cầm điện thoại gọi một cuộc.
Chỉ trong chốc lát, Đường Di Hồng mang hai cặp lồng đựng cơm lên, mở cửa phòng phía sau Lâm Chủ Tịch đi vào.
- Tiểu Phương, đến đây đi, bỏ đói nửa ngày rồi đúng không?
- Lâm Chính Dương nhiệt tình gọi, hoàn toàn xem Phương Dật Thiên như người một nhà.
Đường Di Hồng gương mặt xinh đẹp băng lãnh không xuất hiện biểu tình gì trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt nàng mị mị len lén quan sát Phương Dật Thiên trong lòng nàng hơi kinh ngạc, nàng không hiểu Phương Dật Thiên rốt cưộc là nhân vật như thế nào, mà nhận được đãi ngộ như thế từ Lâm Tổng.
Điều này khiến cho nàng không nhịn được quan sát Phương Dật Thiên nhiều hơn, trong lòng nàng đã âm thầm nhớ rõ.
Ghi nhớ một thân trang phục nam tử bảo an, bởi vì một tay bảo an nho nhỏ như thế thì không thể nào được Chủ tịch coi trọng như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK