Mục lục
Thiếp Thân Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Dật Thiên tiễn Lâm Chính Dương ra khỏi biệt thự, Lâm Chính Dương vỗ vai Phương Dật Thiên, nói:
- Tiểu Phương, con gái bác có chút tùy hứng vô lý, mấy ngày này phiền cháu trông giữ nó.
- Không dám không dám, tóm lại cháu cam đoan Lâm tiểu thư an toàn.
Phương Dật Thiên nói.
Lâm Chính Dương gật đầu, lúc này Vương Hổ đã lái xe đến chỗ Lâm Chính Dương, Phương Dật Thiên thấy thế vội nói:
- Bác Lâm, ách, có chuyện muốn đề xuất với bác.
- Chuyện gì? Cháu nói đi, có yêu cầu gì cứ việc nói.
Lâm Chính Dương nói.
- Cài này... cái này bác Lâm có thể ứng trước cho cháu năm trăm đồng không? Cháu đang cần dùng gấp.
Phương Dật Thiên nghĩ năm trăm đồng mua xe đạp cho Thi Thi hắn là đủ rồi, nhưng là muốn Lâm Chính Dương một đại chủ tịch đưa năm trăm đồng nói ra có chút ngượng ngùng.
- Ha ha, bác còn tưởng là chuyện gì.
Lâm Chính Dương cười cười, sau đó gọi Ngô mụ lại phân phó:
- Ngô mụ, chút nữa lấy một vạn tiền mặt cấp cho Tiểu Phương.
- Một vạn? Ách, bác Lâm, không cần nhiều như vậy, vừa mới làm cháu cũng không cần gấp.
Phương Dật Thiên vội vàng nói.
- Tiểu Phương, không cần khách khí với bác, được rồi, cháu vào nhà tâm sự với Tiểu Tuyết đi, thoạt nhìn nó với cháu có chút thành kiến, cái này cháu phải tự cố gắng, bác không giúp gì được. Đêm nay bác xuất ngoại, có chuyện gì khẩn cấp có thể tùy thời gọi điện cho bác.
Lâm Chính Dương còn nói thêm.
- Vâng, cháu biết rồi.
Phương Dật Thiên gật gật đầu.
Lâm Chính Dương lúc này mới phất tay, ngồi vào trong chiếc Bentley sang trọng xa xỉ.
...........o0o.........
Phương Dật Thiên vào trong biệt thự nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết vẫn đang ngồi trên sô pha phòng khách, bộ dạng như đang ngẫm nghĩ gì đó, khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên vẫn còn sót lại một tia tức giận, đôi môi như hoa hồng nở rộ hơi cong lên, hiển nhiên là vẫn chưa hết giận.
- Lâm tiểu thư, thế giới này thật sự núi sông cũng có thể đổi rời, nhân sinh vô thường a, tôi vốn tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại cô, không nghĩ tới lại trở thành vệ sĩ cho cô, điều này làm tôi vốn không tin thần phật cũng không thể không tin cái thuyết pháp duyên phận.
Phương Dật Thiên chậm rãi nói, chú ý đến sắc mặt Lâm Thiên Tuyết ngày càng khó coi, hắn cười, nói tiếp:
- Bất quá, Lâm tiểu thư cô cứ yên tâm, nếu tôi làm vệ sĩ cho cô thì sẽ làm hết trách nhiệm, thời điểm quan trọng sẽ một tấc không rời cô, thậm chí lúc cô ngủ cũng có thể thủ hộ bên cạnh, ngay cả lúc cô tắm rửa--- thì, tôi sẽ canh ở bên ngoài.
- Phương Dật Thiên đừng dẻo miệng với ta, thật không hiểu baba nghĩ gì, lại chọn một tên lưu manh hỗn đản như ngươi làm vệ sĩ cho ta!
Lâm Thiên Tuyết nói một mạch, sau đó lại nói tiếp:
- Đừng tưởng rằng làm vệ sĩ là có thể đùa giỡn với ta, bây giờ ta có ba điều giao ước với ngươi!
- Ba điều giao ước?
Phương Dật Thiên nao nao, lập tức thản nhiên cười nói:
- Được thôi, Lâm tiểu thư cứ nói.
- Thứ nhất, lầu hai của biệt thự không cho ngươi bước lên, đó là nơi ta nghỉ ngơi. Thứ hai, về sau ngươi theo ta đi ra ngoài không được ta cho phép không được nói chuyện, đỡ cho ta phải mất mặt. Thứ ba, ngươi, ngươi đi theo ta phải bảo trì khoảng cách, tuyệt đối không được có ý đồ tiếp cận ta.
Lâm Thiên Tuyết nói xong lời cuối cùng khuôn mặt tuyệt mĩ không nhịn được hơi đỏ lên.
Phương Dật Thiên sửng sốt, lập tức không nhịn được cười ha hả, cuối cùng mới thản nhiên nói:
- Ta thích nữ nhân thành thục khêu gợi, điểm ấy Lâm tiểu thư cô tự xem lại, điều thứ ba căn bản là thừa.
- Ngươi~
Lâm Thiên Tuyết lại thở hổn hển, nàng đột nhiên muốn khóc, lại có người khi dễ nàng, từ nhỏ đến lớn có khi nào nàng phải chịu tức giận lớn đến thế này.
- Lâm tiểu thư, dễ tức giận không phải thói quen tốt, cô khẳng định không biết tức giận có hại cho sức khỏe?
Phương Dật Thiên dừng một chút, thản nhiên nói:
- Tức giận dễ ảnh hưởng đến phổi, hơn nữa còn sinh ra độc tố có hại cho cơ thể, cứ vậy khuôn mặt sẽ u ám không tươi sáng, đây là kết quả của việc tích tụ độc tố a.
Lâm Thiên Tuyết hừ lạnh mộ tiếng, nói:
- Ngươi chỉ cần cách xa ta ra một chút, vậy ta cũng không tức giận.
- Điểm ấy không được, tôi là vệ sĩ của cô, nếu tránh xa cô, vậy làm sao bảo vệ cô? Tôi không thể lơ là nhiệm vụ! Cô tức giận là chuyện của cô, cô nói tôi đến gần cô liền tức giận, nói vậy là không đúng, cô nghĩ lại xem, nếu tôi làm vệ sĩ cả đời cho cô, chả lẽ cô cả đời đều trong trạng thái tức giận? Như vậy tôi có thể cam đoan, khi cô ba mươi tuổi sẽ nhìn như một bà già sáu mươi.
Phương Dật Thiên nói như thật.
- Đủ rồi! Cả đời làm vệ sĩ? Ngươi nằm mơ đi, chờ ba ba về là ngươi có thể cút.
Lâm Thiên Tuyết lạnh lùng nói.
- Người sống trên đời làm sao cái gì cũng theo ý mình được? Bác Lâm nửa tháng nữa mới về, chả lẽ Lâm tiểu thư cô định trong khoảng thời gian này sẽ luôn tức giận? Theo lý mà nói cô tức giận không nằm trong chức trách của tôi, bất quá tôi là con người có lương tâm liền khuyên cô một câu: muốn bỏ đi thành kiến, hãy dùng ánh mắt khác đánh giá sự vật, không thể thay đổi được vậy cứ tự nhiên đối mặt, như vậy, sống mới thư thái.
Phương Dật Thiên chậm rãi nói.
- Lâm tiểu thư, cô sống là vì cô, không phải vì tôi, cô vì tôi mà tức giận không phải rất buồn cười sao? Nếu vì tôi mà thay đổi cuộc sống của cô, ảnh hưởng tới cảm xúc của cô, tôi lại cảm thấy mình thật vĩ đại đó.
Phương Dật Thiên dừng một chút, nói tiếp:
- Trong sách có viết, nữ nhân chỉ khi đối mặt với nam nhân mình thích mới dễ sinh vui buồn. Tôi nghĩ tôi không phải là nam nhân cô thích a?
- Ngươi~ quả thực vô sỉ! Ta không thèm nói với ngươi, miệng lưỡi dẻo quẹo, không chút tốt đẹp, tự cho mình là đúng, ăn ốc nói mò, thói hư tật xấu của nam nhân ngươi đều lấy hết.
Lâm Thiên Tuyết nói xong liền ' cộp cộp ' tiêu sái đi lên lầu hai.
Một lát sau, khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thiên Tuyết lại đi xuống dưới, đặt một chiếc chìa khóa trên mặt bàn, nói:
- Đây là chìa khóa xe, ngươi cầm đi.
- A, cám ơn.
Phương Dật Thiên nói xong, lại hỏi:
- Đúng rồi, Lâm tiểu thư chuẩn bị khi nào thì đi dự party cùng bạn học?
- Tám giờ.
Lâm Thiên Tuyết lạnh lùng nói.
- Vậy tám giờ tôi lại đến bồi tiếp Lâm tiểu thư, bây giờ tôi còn có chút việc.
Phương Dật Thiên nói.
- Tùy ngươi, không đến nữa càng tốt.
Lâm Thiên Tuyết lạnh lùng bỏ thêm một câu sau đó đi lên trên lầu.
Phương Dật Thiên cười khổ, cầm lấy chìa khóa xe, lúc này Ngô mụ đi tới, nàng cầm trong tay một cái phong bì, nàng lại gần, sau đó đưa phong bì cho Phương Dật Thiên, nói:
- Phương tiên sinh, đây là một vạn lão gia phân phó đưa cho anh, anh đếm lại đi.
- Cảm ơn Ngô mụ, không cần đếm, về sau gọi cháu là tiểu Phương đi, không cần xưng hô tiên sinh gì đó khách khí như vậy.
Phương Dật Thiên nhận phong bì, cười nói.
- Ha ha, tốt tốt, Tiểu Phương cháu đến làm vệ sĩ cho tiểu thư.
Ngô mụ cười nói.
- Vâng ạ.
Phương Dật Thiên đáp.
- Tiểu thư mới du học nước ngoài về, kỳ thật tâm địa nàng rất thiện lương, một cô gái tốt, đừng nhìn bộ dạng tiểu thư bên ngoài của nàng, nàng là người rất được, Tiểu Phương về sau cháu sẽ biết.
Ngô mụ thâm ý nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy một trận buồn bực, Lâm Thiên Tuyết thế nào thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ cần làm tốt công việc vệ sĩ là được rồi.
- Vâng, Lâm tiểu thư đúng là cô gái tốt.
Phương Dật Thiên cười cười, nhìn đồng hồ, nói tiếp:
- Ngô mụ, cháu có việc ra ngoài một chút, buổi chiều cháu sẽ đến đây.
- A, Tiểu phương cháu không ăn trưa sao?
Ngô mụ lại hỏi.
- Không cần, nói hộ cháu một tiếng với Lâm tiểu thư, cháu đi trước.
Phương Dật Thiên nói xong liền đi ra ngoài.
Ngô mụ nhìn theo bóng dáng Phương Dật Thiên, lẩm bẩm: Tiểu Phương này cũng không tồi, ánh mắt lão gia rất chuẩn, nhưng không biết tiểu thư có thích hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK