Mục lục
Thiếp Thân Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu một người có thể lúc nào cũng lãnh đạm vô tình, như vậy có lẽ sẽ giảm bớt được rất nhiều đau khổ phiền muộn do chữ tình mang lại, cứ như Diệt Tuyệt sư thái mà sống vậy, nhưng tiếc rằng, người này cũng không có cách nào cảm nhận được sự hạnh phúc cũng như đau thương của ái tình trong cuộc sống.
Ngoài hắn ra, còn lại bất kỳ nam nhân nào khác, Thư Di Tĩnh đều có thể giống như Diệt Tuyệt sư thái, chỉ vì tất cả tình cảm của nàng đều đã trao cho Phương Dật Thiên, duy nhất lúc đối mặt với Phương Dật Thiên nàng mới không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Khi yêu một người, hơn nữa người này mất tích suốt sáu năm, quá trình này là cực kỳ thống khổ. Có thể nói đây là một loại dày vò nhưng trong đó cũng có niềm vui. Nếu không phải sáu năm trước đã có một khoảng thời gian hạnh phúc cùng Phương Dật Thiên, lúc buồn có cái để nhớ lại, chỉ sợ Thư Di Tĩnh sớm đã không chống đỡ được.
Hoàn hảo là sáu năm đợi chờ cuối cùng không uổng phí, nam nhân này đã trở lại. Tuy trong nội tâm nàng vô pháp xác định nam nhân này có còn yêu nàng hay không, nhưng chuyện đó không còn trọng yếu nữa, quan trọng là...giờ phút này nàng với nam nhân kia đang ở cùng một chỗ. Đối với nàng mà nói, bấy nhiêu đó đã đủ rồi.
Đến bây giờ, nàng luôn là một nữ nhân biết an phận. Xuất thân trong một gia đình bần hàn, với nàng thì khoảng thời gian tốt đẹp nhất chính là lúc có nam nhân này làm bạn bên cạnh. Sau khi tốt nghiệp đại học nàng đã có thể tự mưu sinh, ở đại học Thiên Hải làm giảng viên, mỗi tháng nhận một khoản tiền lương vừa đủ sống, nàng cứ như vậy tiếp tục tồn tại.
Ai đã nói ở trước mặt Đức Phật lễ bái năm trăm lần có thể đổi lấy kiếp này gặp nhau lần nữa, nàng nghĩ mình sẽ làm được. Phương Dật Thiên đột nhiên xuất hiện khiến cho sinh mệnh của nàng như lần thứ hai được tái sinh.
Vì hắn, nàng đã cự tuyệt vô số lời tỏ tình, đem một đám nam nhân theo đuổi nàng đuổi ra khỏi cửa. Không thể phủ nhận, trong đó vẫn có những nam nhân rất xuất sắc nhưng nàng trước sau vẫn khăng khăng giữ vững ý niệm của mình, cho dù ở thời điểm khó khăn nhất cũng chưa từng buông xuôi!
Thư Di Tĩnh lau khô nước mắt rơi xuống lúc nãy, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía Phương Dật Thiên, khuôn mặt hắn vẫn kiên cường, nghiêm nghị, so với lúc trước cũng không có thay đổi. Chẳng qua sau khi trải qua sáu năm thử thách mà không mấy người biết, gương mặt non nớt lúc trước của hắn đã thêm thâm trầm cùng lãnh đạm bình tĩnh.
Dựa vào cảm giác nhạy cảm tinh tế của bản thân, nàng có thể cảm ứng được 6 năm đã qua của Phương Dật Thiên quả thật không như hắn nói, mơ hồ có rất nhiều tâm sự, nhưng hắn vẫn là không hề đề cập tới.
Điểm này chính là nội tâm của Phương Dật Thiên cùng nàng rất giống nhau, 6 năm nay chính nàng trải qua cũng chẳng dễ dàng đấy sao? Chính là nàng cũng không có đem những điều chua xót trong 6 năm qua mà kể cho Phương Dật Thiên.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, thình lình thấy Phương Dật Thiên quay đầu xe, đỗ tại một bãi đậu xe ngầm. Sau đó Phương Dật Thiên quay sang nàng, cười nhẹ nói: "Tới rồi, xuống xe thôi!"
Phương Dật Thiên sau khi xuống xe liền đi vòng qua mở cửa xe cho Thư Di Tĩnh. Khi Thư Di Tĩnh xuống xe hắn liền cùng nàng đi thang máy lên tầng một.
Hoàng Quan đại tửu **** rộng lớn, khí thế hiện ra trước mắt, loại tửu **** cao cấp như thế này Thư Di Tĩnh thật đúng là chưa từng tới.
Hơi có chút e sợ, theo bản năng nàng đưa tay kéo tay phải của Phương Dật Thiên, động tác thật tự nhiên, giống như sáu năm trước lúc theo Phương Dật Thiên ra ngoài nàng cũng tự nhiên mà kéo tay hắn như vậy.
Phương Dật Thiên thoáng giật mình, khoảnh khắc kia phảng phất cũng giống như cảm giác của Thư Di Tĩnh, tinh thần hắn tựa hồ cũng trở về 6 năm trước, tùy ý để Thư Di Tĩnh kéo cánh tay hắn, hai người hướng bên trong tửu **** đi tới.
Hoàng Quan quả không hổ danh là đại tửu **** năm sao, bên trong trang hoàng có thể nói là vô cùng tráng lệ, cao quý độc đáo.
Bên trong phòng ăn ở tầng một, hai người chọn một vị trí gần cửa sổ, sau khi ngồi xuống liền có một nữ phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám tiến đến, hỏi xem bọn họ muốn gọi đồ ăn gì.
Phương Dật Thiên đưa thực đơn cho Thư Di Tĩnh, nói: "Em muốn ăn gì cứ gọi, đừng có nghĩ sẽ tiết kiệm tiền giúp anh đó."
Thư Di Tĩnh cười một tiếng, nàng tiếp nhận thực đơn sau đó mở ra, vừa nhìn đã không khỏi thầm giật mình, các món ăn bên trong đều thuộc loại cực kỳ trân quý, cho dù là các món rau dưa cực kỳ bình thường cũng đã ba mươi đồng!
Nàng tùy tiện chọn hai món đồ ăn bình thường, sau đó đem thực đơn khép lại.
Phương Dật Thiên nghe Thư Di Tĩnh gọi đồ ăn, không khỏi âm thầm cười cười. Bất luận là lúc nào, ở đâu, nàng vĩnh viễn vẫn là thói quen kia, không chịu để cho hắn tốn nhiều tiền, có thể tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy. (ND: không biết có đúng không nữa)
Hắn cầm lấy thực đơn, mở miệng trực tiếp chọn hai món ăn đặc biệt của quán, nghĩ đến chỉ có hai người, chọn nhiều cũng lãng phí, hắn chọn thêm một món canh rồi dừng lại.
"Phương Dật Thiên, anh...anh chọn nhiều như vậy sẽ ăn không hết." Khuôn mặt ôn nhu trắng nõn của Thư Di Tĩnh nổi lên một tia đỏ ửng, nhẹ nhàng nói.
"Haha, không có việc gì, ăn không hết thì gói lại mang về, anh không phải loại người giàu có phô trương lãng phí, ăn không hết thì mang về cũng không gọi là phí được."
Thư Di Tĩnh sau khi nghe vậy nhẹ nhàng cười, sau đó trong lòng tự hồ giống như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Phương Dật Thiên, hỏi: "Dật Thiên, đến cùng là sáu năm qua anh đã tới những nơi nào, có thể kể cho em nghe được không?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, xuất phát từ thói quen, hắn móc thuốc ra đốt, khói thuốc lượn lờ bốc lên như sương khói tựa hồ đem khuôn mặt hắn che lấp đi, dường như hắn không muốn Thư Di Tĩnh nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn.
"Haha, không có gì, chỉ là lông bông thôi, cũng đã qua rồi." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Thư Di Tĩnh hơi ngẩn ra, nàng đương nhiên sẽ không tin tưởng lời Phương Dật Thiên nói. Sáu năm trước nàng đã rất hiểu tính cách của Phương Dật Thiên, hắn tuyệt đối là người là người có tài năng. Nàng tin Phương Dật Thiên vô luận làm gì đều phải kinh thiên động địa, không phải là loại người cả đời cam chịu an phận thủ thường.
Bởi vậy, nàng như thế nào lại tin lời Phương Dật Thiên là sáu năm qua hắn vẫn lông bông đây?
Cũng chính bởi vì hiểu rất rõ tính cách của Phương Dật Thiên, cho nên nàng biết Phương Dật Thiên đã không chịu nói thì cho dù nàng có truy vấn thế nào cũng không có kết quả.
Chẳng qua, trong nội tâm nàng nghĩ mãi vẫn không thông là trong suốt sáu năm qua Phương Dật Thiên đã trả qua cái gì mới có thể làm cho một nam nhân vô cùng tài giỏi như hắn lựa chọn trốn tránh?
Hai người trong nhất thời đều trầm mặc, không phát hiện ở một bàn ăn bên phải bọn họ có một nữ nhân đang ngồi yên lặng, trên người nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh lá, cách ăn mặc như thế cũng bình thường. Tuy nhiên, mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều toát ra một cỗ khí chất cực kỳ cao quý.
Tư thế ngồi của nàng đoan trang và tao nhã, hai tay đặt trên mặt bàn cũng không phải là tùy tiện, mà cái này là từ nhỏ đã trải qua lễ nghi giáo hóa mới có thể như vậy. Một mình nàng ngồi lẳng lặng, xung quanh bàn của nàng không có ai, tựa hồ là những khách nhân ở đây đều vì khí chất cao quý trên người nàng mà không tự chủ đều lựa chọn tránh xa - chỉ có thể ngắm nàng từ xa chứ không thể khinh nhờn!
Lúc này, đôi mắt như thu thủy của nàng nhẹ nhàng liếc về phía Phương Dật Thiên, nhìn đám sương khói đang lượn lờ che phủ khuôn mặt kiên cường của hắn.
"Là hắn?" Trong mắt nữ nhân cao quý tựa hồ lóe lên một tia sáng kỳ dị, sau đó lập tực biến mất, cái liếc mắt vừa rồi của nàng tuyệt đối không vượt quá một giây đồng hồ.
Thân là nữ nhân của Mộ Dung gia, lại là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đã hấp thụ những lễ nghi gia giáo, nàng biết rằng nhìn một nam nhân xa lạ không thể dừng lại lâu, nhiều lắm là ánh mắt chợt lóe lên rồi thôi, nửa điểm dấu vết cũng không lưu lại.
Đây cũng là căn cứ vào địa vị cao quý của Mộ Dung gia tộc từ rất lâu, bởi vậy cho dù là nam hay nữ, khi đã là người của Mộ Dung thế gia đương nhiên phải lưu tâm đến thân phận của mình, bởi vì sau lưng bọn họ là danh dự của cả Mộ Dung gia tộc. (ND: họ Mộ Dung bên Tầu nổi tiếng quá nhỉ, đọc truyện nào cũng thấy toàn được xếp vào hàng thế gia.)
Nữ nhân đưa tay khuấy khuấy trong chén cà phê, những đường cong trên cơ thể nàng gần như là hoàn mỹ. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ cong lên, tựa hồ hé ra một tia cười nhạt, nhưng mà, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã điên đảo chúng sinh - dáng như ngọc, mặt như hoa, lại thêm hương thơm thoang thoảng - Đó chính là nữ nhân này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK