Mục lục
Thiếp Thân Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiên Tuyết lại lần nữa đi xuống cầu thang trên người là một bộ quần áo dài mặc ở nhà, giống như nàng không bao giờ... muốn mình trước mặt Phương Dật Thiên- kẻ đã bị nàng sớm coi là '' lưu manh'' hỗn đản lộ ra một chút da thịt mịn màng nào.
Lâm Thiên Tuyết khi đi xuống cầu thang vẻ ửng đỏ trên mặt vẫn chưa tiêu tan, vẫn còn lưu lại một tia ửng đỏ, nhìn qua vô cùng quyến rũ, lại liên tưởng đến cảnh xuân lúc trước, tuyệt đối khiến người ta lâm vào tình trạng tim nhảy loạn nhịp.
Lâm Thiển Tuyết đi xuống mang theo vẻ u oán nhè nhẹ trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nàng còn nhớ rõ tên hỗn đản này còn nói một câu -- không ngờ cô còn mặc quần lót màu hồng in hình nhân vật hoạt hình, thật quá đáng yêu......
Một giây khi nghe câu kia, nàng ngay cả ý giết người cũng có!
Lại nói, cũng chỉ có thể tự trách mình sao lại không cẩn thận như vậy, bất quá nói đi phải nói lại, tên hỗn đản này nhìn thì nhìn, cần gì phải lớn tiếng hét lên như vậy chứ?
Nhìn Phương Dật Thiên, nàng lại có cảm xúc muốn chạy tới bóp chết hắn, thật quá... căm hận!
-Ách ... Lâm tiểu thư, ngựa có thể mất móng, người có lúc thất... sơ suất, lần sau chú ý hơn là được.
Vốn Phương Dật Thiên muốn nói là " thất thân" may mắn chưa nói xong liền ý thức được lời nói này có thể nảy sinh hiểu lầm lớn, bởi vậy mới sửa lời.
-Lần sau?
Lâm Thiên Tuyết sắc mặt tái mét, thở hổn hển:
- Ngươi còn muốn lần sau?
- Không có a, tôi chẳng phải là nhắc cô sao, nói thật ra cái chuyện tình con nít không nên nhìn như vừa rồi tôi cũng không muốn thấy lần thứ hai.
Phương Dật Thiên nghiêm trang nói.
-...... Ngươi nói cái gì? Con nít không nên? Ngươi......
Lâm Thiên Tuyết đang muốn bộc phát đúng lúc Ngô mụ đi ra khỏi nhà bếp, Lâm Thiên Tuyết thấy vậy mới hít sâu một hơi, mạnh mẽ nhịn xuống khí hận trong lòng, ánh mắt căm phẫn lạnh như băng trừng nhìn Phương Dật Thiên
- Tiểu thư, ăn bữa sáng đi, cho cô nếm thử cháo thịt.
Ngô mụ nói
- Không ăn, đầy một bụng tức còn ăn cái gì.
Lâm Thiên Tuyết thở phì phì nói.
Cũng đúng mà thôi, nàng là hoàng hoa khuê nữ, thân thể băng thanh ngọc khiết chưa từng có nam nhân nào nhìn qua, sáng nay không ngờ lại mặc một chiếc áo ngủ gần như trong suốt đi xuống lầu, tên hỗn đản Phương Dật Thiên này chiếm tiện nghi mình còn chưa đủ, ngược lại còn trêu chọc thêm, quả thật..... khinh người quá đáng!
Ngô mụ nghe vậy ngẩn người, âm thầm chớp mắt nhìn Phương Dật Thiên, ý tứ kia chắc muốn bảo Phương Dật Thiên thay mình khuyên bảo Lâm Thiên Tuyết.
Phương Dật Thiên hiểu ý tứ ánh mắt Ngô mụ, nhưng hắn cũng chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ Lầm Thiên Tuyết giờ phút này đang hận hắn muốn chết, hắn mở miệng chỉ sợ vị thiên kim Đại tiểu thư này không cảm kích mà ngược lại còn tuyệt tình công kích lại chính mình.
Nghĩ nghĩ, Phương Dật Thiên khẽ cười, đứng lên:
- Không biết Lầm tiểu thư bị ai làm cho tức giận mà không ăn bữa sáng? Người kia không phải tôi chứ? Nếu thực vậy tôi cảm thấy mình thật vĩ đại! Bất quá..... nghĩ lại tôi tự thấy mình không có khả năng đó, Lâm tiêu thư cao quý như vậy, sao có thể tùy tiện bị một tên vệ sĩ nhỏ nhoi như tôi làm cho tức đến không ăn nổi bữa sáng chứ, đúng không?
- Ngươi...
Lâm Thiên Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, sau đó ngẫm lại vì tên hỗn đản này mà mình không ăn bữa sáng cũng chỉ lợi cho hắn, bởi vậy nàng mạnh mẽ đè nén cơn tức, ngữ khí vừa chuyển, hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi không đủ tư cách khiến ta tức giận đâu.... Ngô mụ, cho cháu một bát cháo thịt đi.
- Được, được
Ngô mụ cao hứng cười, xoay người vào phòng bếp, lúc xoay người không nhịn được liếc mắt tán thưởng Phương dật Thiên một cái, như âm thầm khen hắn một chiêu khích tướng quá tuyệt.
Nhìn Lâm Thiển Tuyết nín cơn tức hung hăng ăn bát cháo, Phương Dật Thiên mỉm cười, phát giác vị đại tiểu thư này tuy có chút nóng nảy, nhưng cũng thực đáng yêu.
Điểm ấy, từ việc nàng mặc quần lót bên trên in hình nhân vật hoạt hình là biết.... Ách, hiện tại chắc vẫn mặc quần lót kia chứ?
Phương Dật Thiên trong đầu yy, theo góc độ này nhìn lại, thân hình Lâm Thiên Tuyết nổi bật mê người kia, nhìn qua có chút mảnh mai, khiến người ta thương xót, bất quá, thân thể mềm mại nhưng bộ phận phía trước lại quá ngạo nhân, có thể thấy được nàng bảo dưỡng không tồi, có lẽ SPA với yoga là không thể thiếu đi?
Hiện tại Phương Dật Thiên ngày càng thích công việc làm vệ sĩ của mình, bảo vệ một đại mĩ nữ như vậy, mỗi ngày cơ bản đều không có việc gì, ngược lại còn được ngắm mĩ nữ, tiền lương cao, tựa hồ là công việc vui vẻ nhất trên đời.
Chẳng qua hắn trong lòng cũng hiểu, đến khi Lâm Chính Dương xuất ngoại trở về, hắn sẽ không tránh khỏi phải rút lui, cho dù da mặt hắn dày nhưng Lâm Thiên Tuyết cũng đuổi hắn đi.
Mặc kệ nó, dù sao, phía trước cũng còn nhiều ngày sống cuộc sống vệ sĩ thoải mái! Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ, đã thầm quyết định phải hảo hảo quý trọng, tài nguyên như vậy, không thể lãng phí phải không?
Lâm Thiên Tuyết rất nhanh đã ăn xong bữa sáng, ăn xong nàng về phòng khách, liếc nhìn Phương Dật Thiên một cái, uống một chén sữa, nhàm chán mở TV ra, cũng không biết trong lòng nàng phiền toái cái gì, mà không ngừng chuyển kênh, tựa hồ không một chương trình nào vừa mắt nàng vậy.
Phương Dật Thiên giả vờ giả vịt cầm tờ báo đã đọc lên vờ đọc, lúc này hắn cũng không dám trêu chọc Lâm Thiên Tuyết, yên lặng là tốt nhất.
Một lát sau đã là 12h, Lâm Thiên Tuyết tựa hồ nhớ tới cái gì, đứng dậy gấp giọng hỏi:
- Ngô mụ, hôm nay ngày mấy?
- Hôm nay ngày 20 a, làm sao thế?
Ngô mụ đáp.
- Ngày 20? Trời ơi, cháu thiếu chút nữa quên, hôm nay là ngày dì út bay từ Mĩ quốc về, ai da, cháu còn nói là sẽ đến sân bay đón dì ấy.
Lâm Thiên Tuyết nói xong vội cầm di động, gọi một cuộc nhưng hình như đối phương đang tắt máy.
- Dì út khẳng định đang trên máy bay, không được, cháu phải tới sân bay.
Lâm Thiên Tuyết nói xong vội chạy lên lầu.
Khi nàng xuống dưới trên người mặc một bộ quần áo màu trắng, nhìn qua có chút thanh thuần lại xinh đẹp, bó sát người như nàng được sinh ra để mặc nó vậy.
Lâm Thiên Tuyết đi xuống lầu, nói với Ngô mụ:
- Ngô mụ, cháu đi đến sân bay đón người, đón dì út về nhà.
- Tiểu di hôm nay về nước a, bác cũng phải ra ngoài mua đồ ăn.
- Được.
Lâm Thiên Tuyết vừa nói vừa đi ra ngoài.
Phương Dật Thiên đứng dậy, nói:
- Lâm tiểu thư cô muốn đến sân bay đón người sao? Tôi ra mở xe.
- Không cần.
Lâm Thiên Tuyết lạnh lùng nói:
- Ta đi sân bay đón người, ngươi cũng đi làm gì? Hơn nữa, ta đón dì út, không cần nhiều người đi, không được tự nhiên a.
- Nhưng mà..... tôi là vệ sĩ của cô, loại công việc lái xe tất nhiên là tôi làm.
Phương Dật Thiên nói.
- Không cần, đón người ngươi cũng muốn đi, chả lẽ sau này ta đi đứng đều không tách khỏi ngươi? Thật là! Hơn nữa, một tên lòe loẹt như ngươi đi đón dì út ta thấy buồn nôn, vẫn là ngươi ở nhà đi.
Lâm Thiên Tuyết nói xong không nghe gì thêm, tiêu sái ra ngoài.
- Uy uy.
Phương Dật Thiên còn muốn nói cái gì nhưng Ngô mụ đã kéo hắn nhỏ giọng:
- Tiểu Phương để một mình tiểu thư đi đón, nàng đến sân bay đón dì nàng, chắc không việc gì, hơn nữa, tiểu thư hôm nay có chút tức giận, để nàng đổi không khí cũng tốt.
Phương Dật Thiên cười khổ, gật đầu, đi ra ngoài đến bên cạnh xe Lâm Thiên Tuyết nói:
- Vậy được rồi, vậy cô đi đường cẩn thận, có chuyện gì điện cho tôi.
Lâm Thiên Tuyết không đáp, khởi động chiếc Porsche nhanh như bay lao khỏi biệt thự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK