Xuất phát từ bản năng cùng với cuộc sống trên chiến trường nhiều năm hắn dễ dàng phán đoán lúc này Quan Lâm đang gặp nguy hiểm, bởi vậy, hắn liền liều lĩnh xông vào, hắn chỉ hy vọng, Quan Lâm có thể bình an vô sự khi hắn đến, bằng không, dựa vào cỗ huyết tính trong người của hắn, thì huyết tẩy cả tòa nhà này cũng không tiếc.
Khi chạy vào tòa nhà, Phương Dật Thiên liền cấp tốc chạy lên thang an toàn, tốc độ của hắn nhanh dị thường, một tầng lầu chỉ mất vài giây thời gian đã vượt qua, hướng phía tầng trên chạy lên.
Khi chạy đến lầu bốn, tòa nhà vắng vẻ liền truyền đến một vài tiếng súng, tiếng súng cứ quanh quẩn tại không trung thật lâu, dư âm vang vọng.
" Phát khắc, đồ chó nuôi, Quan Lâm, cô trụ vững cho tôi, đừng xung động, chờ tôi!" Phương Dật Thiên trong lòng chửi thầm, càng chạy lên lầu nhanh hơn.
Lúc lên tầng năm, thân thể Phương Dật Thiên vừa chuyển, đang muốn chạy lên trên, bỗng nhiên, hắn cảm giác phía sau có cảm giác như bị mũi kim bén nhọn đâm vào, nguy hiểm, có nguy hiểm!
Tầng bảy, một vị trí nào đó ở khu A.
Quan Lâm bỗng nhiên di chuyển, khẩu súng trong tay cũng bắn một phát về phía bên trái, chỗ rẽ ở bên trái, một thân ảnh hắc sắc chợt lóe, chạy tới chỗ rẽ, lợi dụng tường ở đó chặn một súng của Quan Lâm.
Lập tức, Quan Lâm cũng ẩn thân ở cửa chỗ rẽ cửa thang lầu, lúc này Quan Lâm lộ vẻ chật vật, mái tóc rối loạn, khuôn mặt xinh đẹp ngưng trọng, ánh mắt sắc bén như hàn mang, nàng thở gấp, hai tay mang súng, sau vài lần giao phong, Quan Lâm có thể nhận ra được sự linh hoạt của đối phương, thân thủ cực kỳ mẫn tiệp, nàng cho rằng người này tuyệt không phải là tội phạm bình thường, tội phạm bình thường chắc chắn sẽ không có được sự linh hoạt và đa dạng như vậy, xem ra là thành viên của một tổ chức khủng bố.
Đột nhiên, một bóng đen từ chỗ rẽ phía trước lao ra, trong tay hắn là một khẩu súng màu bạc sáng bóng liên tục nổ súng về hướng Quan Lâm, Quan Lâm chỉ có cách lui về phía cầu thang, khi tiếng súng vừa dừng lại, Quan Lâm thân hình khẽ động, nhanh chóng truy đuổi.
Trước khi tên này chưa xuất hiện, Quan Lâm đã liên lạc với sáu gã đội viên tinh anh thuộc chống khủng bố tác chiến đội, nhưng lại không được, lúc đó, trong đầu Quan Lâm hiện lên một tia dự cảm không rõ ràng.
Tiếp theo, tên này xuất hiện như quỷ mỵ, may mà Quan Lâm phản ứng kịp thời mới tránh được đột kích của đối phương, nhưng bộ đàm trong tay nàng cũng bị đánh rơi.
Quan Lâm cắn răng, thân là cảnh cung cao cấp, phó đội trưởng đội hình cảnh, nàng có nghĩa vụ đưa những tên phần tử khủng bố ra trước pháp luật, bởi vậy, cho dù phía trước là nguy hiểm, nàng cũng phải hành động, không thể lùi bước!
Nàng trong lòng tính toán đối phương đã dùng hết đạn, thừa dịp đối phương còn chưa có đạn, hoặc là đang lúc thay đạn, nàng không do dự xông ra.
Lúc Quan Lâm truy theo, thấy bóng đen phía trước chợt lóe, chạy lên thang bộ, Quan Lâm bắn một phát rồi cũng đuổi theo.
Quan Lâm người dựa vào tường, nhằm phía tầng trên chạy lên, lúc chạy đến cầu thang tầng tám(NV: bát giác, mềnh nghĩ là cầu thang tầng tám), đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng chủy thủ xé gió, trong lòng nàng căng thẳng, cũng nhờ tố chất xuất chúng của thân thể, sự mềm dẻo được nàng luyện tới cực hạn, chỉ thấy vòng eo nàng xoay giữa không trung một cách khéo léo, hai chân dậm lên lan can, mượn lực nhảy sang chỗ rẽ trước cửa sổ.
"Sưu!" Hàn quang lóe lên, chủy thủ xẹt qua trước mặt nàng, một đoạn tóc chậm rãi rơi xuống.
Sau đó, "Phanh" một tiếng, lưng Quan Lâm nện mạnh vào góc của bức tường, khí huyết cuộn trào, yết hầu ngọt lịm, một tia máu từ khóe miệng tràn ra, trong lúc nguy hiểm, lực đạo hai chân của nàng rất lớn, thân thể va chạm vào bức tường thì cũng chịu không nổi.
Nhưng tình huống trước mắt không cho phép nàng chậm trễ một chút nào, bởi vì tên hắc y bịt mặt đánh không trúng, thân hình liền như quỷ mỵ lao tới Quan Lâm, đồng thời, chủy thủ sắc bén trong tay như răng nanh của độc xà đâm vào yết hầu của nàng, vừa mạnh vừa hiểm, rõ ràng là công kích trí mạng!
Quan Lâm cũng xuất thân từ võ cảnh, năng lực phản ứng của nàng cũng không kém, trong lúc nguy cấp, thân thể Quan Lâm trơn tuột như cá chạch, thân thể hầu như dán chặt trên mặt đất, khó khăn tránh thoát công kích của đối phương, sau đó hai tay chống xuống, ra sức đẩy về phía trước, đùi phải vung lên, đá vào tiểu phúc của đối phương!
Một cước này Quan Lâm đã dùng hết khí lực toàn thân, cực mạnh và hiểm hóc đá tới!
"Phanh"
Tên bịt mặt liền trúng một cước của nàng, dưới cú đá toàn lực của Quan Lâm, thân thể của tên bịt mặt liền bay ra phía trước, rơi xuống mặt đất.
Thế nhưng, hầu như trong nháy mắt, thân thể của tên bịt mặt liền bật lên, sau đó cười như không có chuyện gì, dùng ngôn ngữ Hoa quốc lơ lớ nói: "Này, cô em, thân thủ không tồi, xem ra có tư cách tham gia trò chơi kích thích của chúng tôi, dám đuổi nữa không?"
Nói xong, thân hình của tên bịt mặt chợt lóe, linh hoạt chạy sang hướng khác.
Quan Lâm vô cùng kinh ngạc, lực đạo một cước vừa rồi của nàng không yếu, nhưng khi đá vào người tên này thì như đá vào bông, không hề có lực, có thể thấy được đối phương tuy bị trúng đòn nhưng cũng không bị thương bao nhiêu.
Từ đó cũng dễ dàng suy đoán được thân thủ đối phương kinh khủng như thế nào.
Mặc kệ, trong lòng Quan Lâm cũng chẳng có chút cố kỵ, nàng cấp tốc đứng lên, lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó chạy theo tên bịt mặt kia.
Tầng năm.
Khi Phương Dật Thiên cảm giác được phía sau truyền đến cảm giác nhói đau như bị kim đâm, kinh nghiệm sinh tử cho hắn biết, bắn bị địch nhân ngắm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay Phương Dật Thiên vịn lên tay vịn của cầu thang, nếu nhìn kỹ có thể thấy cánh tay phải của hắn nổi gân xanh, lực lượng dồi dào từ cánh tay hắn truyền ra, cánh tay phải của hắn dùng sức đẩy, hai đầu ngón chân đạp một cái, nhất thời, thân thể hắn bay lên, xoay mình trên không.
Ngay khi thân thể của hắn bay lên, "Phanh!" một tiếng, một viên đạn bắn vào ngay chỗ hắn vừa đứng, nếu vừa rồi hắn phản ứng chậm một chút thì hắn đã trúng đạn mà chết.
Lúc vừa rơi xuống, Phương Dật Thiên liền thấy ở phía trước có một tên áo đen bịt mặt đang ngồi, thân thể hắn chưa đứng vững đã rống lên một tiếng trầm thấp, thân thể như mãnh hổ xổ lồng đánh về phía tên áo đen.
Tên áo đen ngạc nhiên khi thấy Phương Dật Thiên tránh được một súng của hắn, khi hắn còn ngạc nhiên thì Phương Dật Thiên đã nhào tới.
Cận thân thì dùng súng cũng không có tác dụng, nhưng thân thủ của tên áo đen cũng được coi là nhất lưu, quét chân về hạ bàn Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên liền trụ vững hạ bàn, đưa chân ra chặn cú quét chân của tên áo đen, đồng thời xuất một quyền vào đầu của tên áo đen!
Ánh mắt Phương Dật Thiên trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia hàn quang, thân thể hắn tiến lên, hai tay như linh xà cuốn lấy cánh tay đang đánh tới của đối phương, dưới "Thập nhị cầm long thủ" của Phương Dật Thiên, cánh tay phải của đối phương liền bị Phương Dật Thiên quấn lấy, sau đó Phương Dật Thiên dùng sức vặn!
Tên áo đen ngẩn ra, hắn cảm giác được một cỗ lực đạo hung mãnh, đến chính hắn cũng khó chống lại cỗ lực đạo này.
Trong lúc nguy cấp, tên áo đen nương theo cỗ lực đạo của Phương Dật Thiên xoay một cái, hơi hóa giải lực lượng cánh tay của Phương Dật Thiên, cùng lúc, cánh tay trái quét về phía mặt của Phương Dật Thiên!
Phương Dật Thiên trong lòng cười lạnh một tiếng, sát khí trong mắt chợt lóe, thân thể hắn như du long tiến lại gần, đồng thời, "Thập nhị cầm long thủ" đã kẹp chặt bả vai đối phương!
Đối phương trong lòng đau nhói, đang muốn nhấc chân đá vào ngực của Phương Dật Thiên thì tay phải Phương Dật Thiên biến thành trảo, nhanh như điện kẹp chặt yết hầu, sau đó tay phải Phương Dật Thiên dùng lực, bóp mạnh.
Răng rắc!
Yết hầu tên áo đen bị Phương Dật Thiên vặn gãy, đầu của tên áo đen nhất thời hạ xuống, chân phải đang đưa lên cũng vô lực rũ xuống!
Lúc Phương Dật Thiên dùng "Thập nhị cầm long thủ" và "Tỏa hầu cầm nã thủ" kết hợp với nhau, có bao nhiêu người có thể chạy thoát khỏi cánh tay của tử thần!
Phương Dật Thiên giải quyết xong một tên khủng bố thì ánh mắt phát lạnh, trong mắt hơi hiện lên hồng quang nhàn nhạt, sát khí sắc bén quanh thân hắn dày đặc, lan tràn ra xung quanh, lúc này, Phương Dật Thiên đã bắt đầu động sát tâm!
Phương Dật Thiên giấu xác tên áo đen xong tiếp tục chạy lên tầng trên.