Lam Tuyết ăn xong hai chén cháo thịt thì khí sắc cũng trở nên tốt hơn nhiều nhưng mà mới vừa rồi nàng cùng Phương Dật Thiên ôm nhau hôn kịch liệt cho nên nàng cũng chưa phục hồi lại tinh thần, vì vậy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng vẫn đỏ bừng như cũ.
- Ăn một chén cháo nữa đi, hôm nay thấy em ăn nhiều hơn lúc trước, lợi dụng lúc này mà khiêu chiến với cực hạn của bản thân đi.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Anh nghĩ rằng em là heo sao, em ăn no rồi, muốn ăn thì anh ăn đi.
Lam Tuyết giận dỗi nói.
Phương Dật Thiên cười nhẹ, duỗi tay ra nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên khuôn mặt Lam Tuyết, ôn nhu nói:
- Tốt, chẳng qua là em có ăn được nữa hay không? Dùng miệng ăn?
- A!
Lam Tuyết không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc nãy, tên gia hỏa này bá đạo dùng miệng mớm cháo cho mình, ngay tức khắc khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng, đấm nhẹ Phương Dật Thiên một cái rồi nói:
- Em không nhìn ra được, thì ra da mặt của anh lại dày như vậy.
- Thì ra da mặt Tiểu Tuyết của nhà ta mỏng như vậy, nhìn xem nếu sờ vào thì cũng có thể nặn ra nước đây.
Phương Dật Thiên cười, trêu chọc nói.
- Đừng nghĩ rằng anh nói những điều tốt đẹp này thì em sẽ tha thứ cho anh, anh nói mau hôm qua anh cùng Cố Khuynh Thành kia đã làm gì?
Ngữ khí của Lam Tuyết trở nên ghen tuông, hỏi.
- Uống rượu.
Phương Dật Thiên sảng khoái trả lời.
- Uống rượu?
Lam Tuyết lại nghĩ không ra một Đại minh tinh như vậy lại cùng với một tên lão công hỗn đản của mình nửa đêm, nửa hôm lại đi uống rượu, chẳng lẽ bọn họ trước đây đều quen biết với nhau rồi sao?
Lập tức lại hỏi:
- Sau khi uống rượu thì đi đâu nữa?
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, gãi gãi đầu nói:
- Cô ấy, cô ấy mời anh uống rựơu, sau đó anh mang cô ấy đi khách sạn nghỉ ngơi, chẳng qua em cũng đừng nên hiểu sai a, Giữa anh và cô ấy chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì. ( CMN láo vãi: 16: )
- Thật sự như vậy chăng? Em mới không tin! Cô ấy là một đại minh tinh vô duyên vô cớ lại muốn đi theo anh ra ngoài uống rượu. Anh nói đi, trước đây anh cùng với cô ấy có quen biết nhau không? Không biết trong này còn có ẩn tình gì nữa đây.
Lam Tuyết tức giận nói.
- Trời đất chứng giám, ngày hôm qua anh cũng chỉ xem TV ở nhà cô ấy mà thôi, anh cùng cô ấy làm gì có ẩn tình a. Lần này anh cũng bị Tiêu di nhờ vả làm vệ sĩ đương thời mà thôi, trong người mang rất nhiều áp lực cho nên muốn đi uống rượu để thả lỏng một chút. Nhưng không nghĩ rằng cô ấy lại tới chỗ ấy uống rượu, sau khi uống xong anh cũng không biết cô ấy đang ở đâu cho nên đành phải mang nàng đi khách sạn nghỉ ngơi, không hơn không kém.
Phương Dật Thiên vỗ ngực, thề son sắc mà nói.
- Cái gì? Anh, anh cùng với cô ấy đi mướn phòng? Anh còn nói cùng cô ấy không có quan hệ, đáng giận, anh khẳng định là anh cùng cô ấy không có ngủ cùng nhau..
Lam Tuyết quẹt miếng, ánh mắt u ám nhìn vào Phương Dật Thiên, vẻ mặt quả thực động lòng người.
- Tuyết nhi à, nàng ấy ngủ trên giường việc này là không giả, nhưng mà anh cả đêm đều ngồi trên ghê sô pha a, điểm ấy thì anh thật sự không lừa em, tin tưởng anh có được không?
Ánh mắt Phương Dật Thiên nhìn vào Lam Tuyết, vốn chuyện này cũng quang minh lỗi lạc cho nên hắn cũng không muốn né tránh
Ánh mắt Lam Tuyết nhìn chằm chằm vào Phương Dật Thiên, từ trong ánh mắt của hắn nàng nhìn ra được tất cả lời nói đều là lời nói thật, chẳng qua trong nội tâm của nàng cũng nghĩ không thông, nói như thế nào đi nữa thì trên danh nghĩa Phương Dật Thiên cũng là vị hôn phu của mình, hiện tại hắn lại cùng với một đại minh tinh xinh đẹp đi mướn phòng, trong lòng nàng làm sao có thể chịu được?
- Vậy theo lời anh nói thì anh cùng cô ấy không làm cái kia? Vậy thì anh ôm cô ấy rồi, có đúng hay không?
Lam Tuyết sâu kín nói.
- Lúc đó cô ấy uống rượu, anh chỉ ôm đi lên phòng nghỉ ngơi thôi, trừ lần đó ra thì cái gì cũng chưa làm.
Phương Dật Thiên cười gượng một tiếng, nói.
- Hừ, dù sao đi nữa thì em cũng tức giận, vừa rồi cũng như anh đã nói em là vợ của anh, anh cũng chưa mang vợ của anh đi mướn phòng mà lại mang nữ nhân khác đi, chẳng lẽ anh không biết rằng nữ nhân trời sinh thường hay ghen tỵ sao?
Lam Tuyết tức giận nói.
- Thì ra Tuyết nhi nhà ta sớm đã có ý niệm này rồi a, em chỉ cần nói sớm ra thì anh sẽ làm ngay thôi mà, hiện tại anh sẽ mang em đi a.
Phương Dật Thiên cười cười, đột nhiên ôm lấy cả người Lam Tuyết sau đó hướng lên lầu chạy như bay lên.
- A, anh, anh muốn cái gì? Anh buông em ra, trong nhà còn có người mà, anh cái tên bại hoại này, anh buông em ra a.
Nhất thời mặt của Lam Tuyết đã đỏ tới mang tai, đánh lên thân hình của Phương Dật Thiên, dồn dập nói.
Mặc cho Lam Tuyết giãy dụa như thế nào đi nữa thì Phương Dật Thiên cũng làm ra vẻ mình không nghe thấy, trực tiếp ôm Lam Tuyết chạy vào trong phòng của nàng, sau đó lại đặt nàng ngồi lên chiếc giường lớn mềm mại kia, nhìn vào khuôn mặt của nàng bởi vì khẩn trương mà đã trở nên đỏ bừng, cực kỳ kiều diễm, nghe được tiếng hô hấp dồn dập của nàng, trong lòng hắn liền trở nên thích ý.
- Anh, anh ôm người ta lên đây để làm gì?
Theo bản năng Lam Tuyết liền khẽ tránh thân hình của Phương Dật Thiên, ngực nhảy dồn dập không nhịn được mà hỏi.
- Mang em lên đây để mướn phòng a, em có thể tưởng tượng ra căn phòng này chính là một phòng khách xa hoa trong khách sạn, mà chúng ta… hắc… hắc.
Cuối cùng Phương Dật Thiên nở ra nụ cười dâm đãng, hình dáng kia giống như kế tiếp sẽ phát ra một sự tình đáng sợ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lam Tuyết liền chu ra, trên mặt đỏ bừng, lên tiếng nói:
- Hừ, cuối cùng thì anh cũng bại lộ bản tính ra, chẳng lẽ muốn quấy rối sao?
- Xem em kìa, nói cái gì mà khó nghe như vậy, cái gì mà quấy rối a? Anh và em vốn là vợ chồng, chuyện trên giường không phải là rất tự nhiên sao? Hơn nữa, em lại không nhớ đến lời nói của vị lão nhân trong nhà em sao, Lam gia gia cũng không phải muốn kiếm một đứa cháu để bồng sao? Em xem, Lam gia gia cũng đã lớn tuổi rồi, anh và em nên cố gắng một chút, em không muốn để cho Lam lão gia tử nuối tiếc cả đời sao?
Phương Dật Thiên cười cười, duỗi nhẹ tay nâng cái cằm của Lam Tuyết lên, khẽ cười nói.
Hai gò má của Lam Tuyết liền trở nên nóng bỏng, giờ phút này thân thể mềm mai của nàng đã nằm dưới người của Phương Dật Thiên, nàng liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt nàng trở nên mê người, quyến rũ vô cùng, trên người lại tản ra một cỗ mị lực mê người.
Phương Dật Thiên thấy bộ dạng thẹn thùng lúc này của Lam Tuyết thì trong lòng không khỏi cười cười, sau đó hắn thu hồi lại bộ dạng trêu chọc, ôn nhu nói:
- Được rồi, không đùa với em nữa, em hãy hảo hảo nghỉ ngơi đi, em xem kìa trong mắt em toàn là tơ máu khẳng định là đã thức nguyên cả đêm hôm qua. Nằm ở trên giường mà nghỉ ngơi đi, anh ở bên cạnh em, are you ok?
Trong lòng Lam Tuyết hơi ngẩn ra, giờ mới biết mục đích của Phương Dật Thiên ôm mình lên này chính là muốn bản thân của mình được nghĩ ngơi, nhớ tới bộ dạng như hung thần ác sát mới vừa nãy của hắn, bản thân mình còn tưởng rằng hắn sẽ ấy ấy với mình nữa.
Bất quá khi chứng kiến được Phương Dật Thiên như thế, muốn che chở cho mình thì trong lòng Lam Tuyết lại cảm thấy ấm áp, nhịn không được mà mỉm cười, duỗi tay ôm lấy thân hình cường tráng của Phương Dật Thiên nói:
- Anh nói đó a! Anh phải ở bên cạnh em trong khi em ngủ, nếu em ngủ dậy mà không thấy anh thì.. hừ, xem em sẽ thu thập anh như thế nào!
Phương Dật Thiên cảm thấy buồn cười bèn đưa tay ra vỗ vỗ nhẹ vào lưng của Lam Tuyết nói:
- Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều nữa, anh sẽ ở bên cạnh bồi em ngủ.
Lam Tuyết cười nhẹ nhàng một tiếng, liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên. Tối hôm qua đến giờ nàng cũng chưa nghỉ ngơi thì cũng thấy có chút mệt mỏi, cứ như vậy mà ôm lấy Phương Dật Thiên, vừa hạnh phúc mà lại vừa ngọt ngào, nhắm hai mắt lại.
Phương Dật Thiên dựa vào đầu giường, nhìn Lam Tuyết dần dần ngủ thiếp đi, trong lòng cảm thấy ấm áp, cuộc sống là như thế này, bình thản mà lại thoải mái, không cầu kinh thiên động địa rung động đến tâm cam, nhưng chỉ cầu một giai nhân bầu bạn lâu dài.