Mục lục
Thiếp Thân Đặc Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Dật Thiên cũng không là nói dối, nhìn tư thế này của Hạ Băng
Phương Dật Thiên thật đã có phản ứng, Hạ Băng vô luận từ góc độ nào để bình phán cũng là một mỹ nhân thành thục xinh đẹp, hết lần này tới lần khống cũng thằng nhỏ của Phương Dật Thiên có phản ưng với các nữ nhân thành thục hay các tỷ tỷ xinh đẹp điêu này chứng tỏ hắn có hứng thú rất lớn với các nữ nhân loại này.
Hạ Băng nghe Phương Dật Thiên nói như vậy khuôn mặt nhất thời đỏ bừng nóng bỏng lên, lại nói nàng vừa rồi thật sự không cẩn thận va chạm vào một vạt cứng rắn, nàng vội vàng ngẩng đầu, thần sắc hoảng loạn và thẹn thùng, dựa vào hiểu biết của nàng thì nàng cũng biết cái vật quỷ quái kia là gì.
"Anh, anh, anh cố ý, phải không?" Hạ Băng lập tức khôi phục vẻ mặt băng lãnh bình thường, phẫn nộ hỏi.
Phương Dật Thiên vẻ mặt vô tội, nói: "Yêu, nào có ác nhân như cô vậy lại nói ta, tiện nghi đều bị cô chiếm cô lại còn cắn ngược lại tôi, thật là!"
"Anh nói cái gì? Tôi, tôi chiếm tiện nghi của anh?" Hạ Băng mặt đỏ lên, trong lòng một cơn tức giận nhất thời bùng lên, mới vừa rồi là Phương Dật Thiên kéo nàng một cái nàng mới đứng không vững, thằng nhãi khốn nạn này lại nói nang chiếm tiên nghi của hắn a! Ủy khuất nay làm sao có thể nuốt trôi mà nuốt thế nào được a!
"Đừng có kích động như vậy a, ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, cùng lắm thì chuyện vừa rồi tôi không truy cứu là được." Phương Dật Thiên uể oải cười, nói.
"Hừ, anh là một tên gia hóa khốn nạn, tôi biết ngay anh cũng không phải thứ tốt gì!" Hạ Băng hầm hừ nói.
Phương Dật Thiên cười, từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng nói: "Ít nhất tôi so với Tần Dũng xem như tốt đẹp hơn chút, bất quá thực sự mà nói, nhìn kỹ cô thật khá xinh đẹp, cũng khó trách Tần Dũng cứ quấn quít lấy cô không tha! Bất quá cô yên tâm, tôi đối với cô cũng không có hứng thú, tất nhiên, nếu cô chủ động tôi cũng không phản đối, giống như mới vừa rồi đó."
"Anh...... Anh chết đi! Tôi không nhìn ra anh với Tần Dũng mạnh ngang nhau, cả ngày cứ phất phơ, tôi nhìn ai cũng giống nhau mà thôi!" Hạ Băng trừng mắt liếc hắn một cái.
"Ha ha, cô thì tốt rồi sử dụng tôi xong giờ thì muốn vứt đâu thì vứ dúng không?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Anh có ý tứ gì?" Hạ Băng tức giận nói, thoáng sửa sang lại một chút quần áo trên người, ngồi ở Phương Dật Thiên bên cạnh, hỏi.
"Không có ý gì, chỉ có cảm thấy lòng người dễ thay đổi thôi, tôi chỉ biết người tốt sẽ không có chỗ tốt dung a." Phương Dật Thiên khẽ thở dài, nói.
Hạ Băng nao nao, lúc trước nàng đúng là có nói qua chỉ cần Phương Dật Thiên qua giúp nàng thì Phương Dật Thiên đưa ra điều kiện gì cũng được, tất nhiên, cái điều kiện đó cũng phải trong phạm vi tiếp nhận của nàng.
Bởi vậy nàng nổi giận bĩu môi, nói: "Mới vừa rồi anh giúp tôi không sai, anh nói đi, anh nghĩ muốn cái gì?"
"Như vậỵ được không? Được rồi, tôi nói vậy, cô xem, cô mới vừa rồi cũng làm cho tôi không nhịn được rồi, có phải hay không nên......" Phương Dật Thiên ánh mắt nhìn Hạ Băng kiều nhuyễn thân hình đảo qua đảo lại, cực kỳ hàm súc mà nói.
Theo Phương Dật Thiên lời nói cùng với ánh mắt thằng nhãi này, Hạ Băng nhất thời minh bạch cái gọi là điều kiện của hắn rồi là cái gì, nhất thời, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng đỏ lên giống như hoa đào mùa xuân vậy, thẹn thùng quyến rũ, có một phen phong tư khác biệt, nhưng trong lòng nàng lại tức giận, nàng hung hăng trừng mắt liếc Phương Dật Thiên mắt một cái, nói: "Anh, anh không phải cũng quá vô sỉ đi, ngay cả thủ đoạn này mà cũng nghĩ ra!"
Phương Dật Thiên nghe được không hiểu gì, không nhịn được hỏi: "Ách, hình như tôi cái gì cũng chưa nói a? Cô thế nào lại chỉ trích tôi vô sỉ đây?"
"Anh, anh giảo biện, anh trong lời nói vừa rồi không phải là ám chỉ muốn than thể tôi sao? Đừng cho là tôi nghe không hiểu!" Hạ Băng ngữ khí lạnh lẽo, tức giận nói.
"Đừng có nói thân thể với tôi, rất tục a cô thực nghĩ rằng tôi thô tục như vậy sao? Cô nghĩ rằng mình rất đẹp sao, cảm thấy nam nhân đều mơ ước thân thể của cô saơ?" Phương Dật Thiên cười cười, nói.
Hạ Băng sắc mặt nhất thời ngẩn ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Phương Dật Thiên, nghỉ thầm chẳng lẽ mình vừa rồi thật là lại hiểu sai ý trách nhầm tên hỗn đản này? rõ ràng loại ánh mắt này mới vừa rồi của hắn là không có hảo ý!
", vậy anh có ý gì?" Hạ Băng không nhịn được hỏi.
"Ý tứ của tôi là vừa rồi cô đụng vào người tôi tư thé rất trừu tượng rất có ý tứ rất đẹp cô có thể hay không diễn lại một lần dược không a?" Phương Dật Thiên nghiêm trang hỏi, trong mắt của hắn nhìn không ra chút ý hèn mọn nào, phảng phất như vừa rồi cú ngã của nàng rất đẹp.
Hỗn đản...... Một người da mặt dày cũng không dày trình độ này a? Vô sỉ cũng phải có giới hạn chứ? Lại còn nói cái loại cảm giác này rất tốt? Còn nói là cái gì hình ảnh trừu tượng rất có thâm ý? Trời ạ, trên đời này thế nào sẽ có một kẻ vô sỉ như hắn!
"Anh, anh tên hỗn đản này, cả ngày không đứng đắn, tôi nện giết chết anh dể vì dân trừ hại!" Hạ Băng trong lòng thật sự bất mãn, nắm đấm nhỏ hướng Phương Dật Thiên mà loạn đấm!
Đôi bàn tay trắng như phấn của nàng đấm lọan vào trên người Phương Dật Thiên một trân, nhưng hành động này lạin thật sự khơi dậy trong lòng hắn một cỗ cảm giác khác thường, lòng hắn chợt động, đột nhiên hai tay hắn bắt được Hạ Băng song chưởng, rồi sau đó đem nàng cả người kéo vào trong ngực của mình.
Mùi thơm ngào ngạt a, thân thể Hạ Băng thật đúng là vừa thơm xoa mêm mại, ôm thật đúng là thoải mái cực kỳ, đây là mị lực của phụ nữ thành thục!
"Phương Dật Thiên, anh, anh muốn làm gì? Anh tên hỗn đản này, anh mau buông tôi ra!" Hạ Băng trên mặt kinh hãi, hô hấp có chú dồn dập, không nhịn được tức giận nói.
Phương Dật Thiên không nói gì, mà là hướng phía khuôn mặt Hạ Băng thoáng cúi xuống, xem ra chẳng lẽ thằng nhãi này là chuẩn bị một phen cưỡng hôn?
Một khắc kia, Hạ Băng hô hấp suýt nữa đình chỉ, tại vì kề sát vào nhau, mà nàng rõ ràng cảm giác được trên người Phương Dật Thiên khí tức nam nhân đăc thù, cùng với trên người hắn mùi thuốc lá nhàn nhtj,và cặp mát thâm thúy của hắn khiến hắn có một mi lực khó có thể kháng cụ......
Hắn, hắn muốn hôn mình? Trời ạ, điều này sao có thể, hỗn đản chết tiệt! đầu Hạ Băng một trận trống rỗng, nhưng mà, nàng lại phát giác trên người của mình đã không có chút lực đạo để chống cự, toàn thân trở nên mềm nhũn vô lực, chính cô ta cũng không minh bạch mình tại sao lại có cảm giác như vậy!
Nhưng mà, ngoài ý liệu, khuôn mặt Phương Dật Thiên chỉ còn cahs khuôn mặt của nàng 3,4 Cm lại ngừng lại, hắn nghiêm trang nhìn khuôn mặt Hạ Băng, không bận tâm Hạ Băng đang trừng mắt nhìn hắn đầy oán hận.
Sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu, tràn đầy chính khí mà nói: " không hổ là mỹ nhân chăm sóc tốt a, trên khuôn mặt một cọng lông cũng không nhìn ra, không giống tôi các vài thước cũng nhìn thấy một đống!"
Phương Dật Thiên sau đó buông lỏng thân thể Hạ Băng ra.
Nhưng mà, Hạ Băng lại ngơ ngẩn, tên hỗn đản này ôm lấy mình sau đó cúi xuống sát mặt mình để nhìn lông tơ? Người này không phải bị bệnh a? Lúc này trong lòng Hạ Băng muốn cười mà không cười được dung mà có cảm giác muốn khóc không được muốn cười cũng không xong!
"Tốt rồi, cũng không còn chuyện gì, tôi đi đây." Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nhìn Hạ Băng một cái, sau đó đứng lên, nói.
Hạ Băng phục hồi tinh thần lại, nhìn Phương Dật Thiên, không thể tin hỏi: "Anh, anh cứ đi như vậy sao? Anh không phải nói có điều kiện gì sao?"
"Tôi không hiểu cô ngu hay là đàn đây? nói đùa với cô thôi! Thay mỹ nhân giải ưu sầu là của bổn phận tôi, tôi cũng không xin cô cái cả tuy nhiên nếu co muốn lấy than báo đáp thì cũng không thành vấn đè tôi là con người tương đối dễ dãi." Phương Dật Thiên uể oải cười, còn nói thêm,"Tôi đi trước, ngươi cẩn thận với Tần Dũng một chút, cửa ra vào cũng không nên tùy tiện mở ra chon am nhân vào nhà dù sao cũng có rất ít nam nhân thiện lương thuần khiết như tôi"
Thiện lương? thuần khiết? Hạ Băng dở khóc dở cười, thằng khốn này cư nhiên không biết xấu hổ tự hình dung mình như vậy, nàng cảm giác mình rất nhanh muốn không dược nữa rồi.
Nhìn Phương Dật Thiên đi tới ngoài cửa, Hạ Băng vội vàng vọt đi lên, nói: "Phương Dật Thiên, cảm ơn anh, kỳ thật......Tôi biết anh là một người đàn ông tốt!"
Đàn ông tốt? Phương Dật Thiên cười cười, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.
Trong phòng, Hạ Băng có chút mơ hồ, nhìn Phương Dật Thiên sau khi rời khỏi trong lòng của nàng cảm thấy có một tia kinh hoàng, nội tâm cũng đã nổi lên một tia thần sắc phức tạp cực kỳ, nàng ánh mắt thoáng nhìn bó hoa hồng Phương Dật Thiên đưa cho nàng, lớp phòng tuyến cứng rắn nhất trong nội tâm nàng đang dần dần sụp đổ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK