Chén trà của hắn còn chưa bay tới, một chưởng lực bên cạnh đánh tới, đem chén trà rơi xuống dưới. Phượng Thiên Vũ cười nhẹ: “Đại ca tức giận làm gì, nàng là Long Phù Nguyệt, chứ không phải là tiểu tử nào cả.”
Lại hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: “Phù Nguyệt xuống đây, chào Thái tử cùng Lục Vương gia.”
Long Phù Nguyệt trong lòng đầy lửa giận, vốn thấy chén trà kia bay lên, đang định đánh trở về. Cũng không đề phòng bị Phượng Thiên Vũ dễ dàng cắt đi, nhưng lại một cái nháy mắt đã phá thân phận của nàng.
Nàng sững sờ một chút, biết có Phượng Thiên Vũ trong này, thù của tỷ tỷ nàng không báo được nữa. Không khỏi tức giận vô cùng.
Đang muốn nói cái gì, Thái tử lại sững sờ một chút, nói: “Nàng chính là tiểu công chúa Long Phù Nguyệt? Tại sao lại có bộ dạng này?”
Phượng Thiên Vũ mỉm cười, liếc mắt nhìn Thái tử rồi nói: “Là tiểu đệ mời nàng tới đây, sợ thân phận nữ hài tử như nàng có chút không tiện, nên bảo nàng cái nam trang, đại ca đừng trách.”
Thái tử nở nụ cười, không có chút nghi ngờ, ánh mắt hắn nhíu lại, rất có hứng thú nhìn Long Phù Nguyệt: “Cửu đệ, nữ nhân của ta cùng lão Lục đã biểu diễn tiết mục rồi, ngươi có phải cũng nên để tiểu công chúa Long Phù Nguyệt lên biểu diễn hay không, cho mọi người cùng vui?”
Phượng Ngàn Vũ cũng cười ha ha: “Đại ca, huynh làm khó tiểu đệ rồi, vị tiểu công chúa Long Phù Nguyệt này cái gì cũng không biết, không thể để cho nàng khoe cái xấu rồi, tốt hơn vẫn là để cho Thủy cô nương đánh đàn cho mọi người nghe đi.” Lại hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: “Phù Nguyệt, ngươi còn không đi xuống?”
Long Phù Nguyệt vẫn không nhúc nhích, con mắt nàng đảo một cái, liền kéo bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt thật, bỗng nhiên cười nói: “Ai nói ta cái gì cũng không biết? Ta đây cũng biết khiêu vũ, hơn nữa các ngươi cho tới bây giơ còn chưa thấy qua nhiệt vũ.”
Lời nói của nàng thanh thúy cực kì, trong đại sảnh tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe. Phượng Thiên Vũ khẽ cau mày, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “Chớ náo loạn, mau xuống dưới!”