Hài tử đáng thương, nàng còn chưa được ở bên nó một ngày, vậy mà nó đã chết non rồi!
Trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ, tựa hồ đang đau đến cực hạn.
Hoa Bão Nguyệt nheo đôi mắt đẹp lại, thở dài: “Nghe nói khi nữ nhân sinh non, nam nhân không thể vào được. Nếu nam nhân nhìn thấy sẽ rất xui, ai, nhưng mà vì cái mạng nhỏ của ngươi, Đại gia cũng chỉ có thể đổi bằng bất cứ giá nào! Mau vào đi! Mau vào đi! Chậm sẽ không kịp!”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ. Nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
Người này không phải muốn cho mình đầu thai vào trong bụng của Long Vương phi chứ?!
Ông trời ạ, nàng không muốn làm con gái của Phượng Thiên Vũ!
Càng không muốn vừa mới đầu thai đã chết rồi.
Liền kêu to lên: “Ta không muốn đầu thai, không muốn đầu thai.”
Nhưng nàng hiện tại chỉ là một luồng hồn, cánh tay nhỏ của nàng còn chưa quá đùi người ta.
Hoa Bão Nguyệt cũng không thèm nghía nàng đang gào khóc thảm thiết, túm nàng như túm con gà con đem vào.
Trong phòng mùi máu tanh khá đậm, Long Vương phi sắc mặt trắng bệch, quần áo màu trắng cũng hoàn toàn bị nhiễm đỏ.
Trên khuôn mặt đẹp đầy mồ hôi, mãi tóc cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính sát vào nhau hai bên má của nàng.
Cánh môi thất sắc, trông như đoá hoa héo rũ.
Ánh mắt nàng tán loạn, tựa hồ như đau đến mức muốn hôn mê.
Một bà đỡ trên đầu cũng đầy mồ hôi, tay chân luống cuống, ở bên tai nàng kêu to: “Vương phi, Vương phi, người hãy dùng sức đi, đứa nhỏ……Đứa nhỏ sắp ra rồi.”
Máu tươi càng ngày càng chảy nhiều, sắc mặt Long Vương phi trắng bệch như tờ giấy.
Mắt của nàng ta khẽ động, khoé miệng như lộ ra nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm: “Phượng Thiên Vũ, ta đã nói rồi, ta sẽ làm cho ngươi hối hận……Ha ha, ha ha.”
Nàng ta còn chưa cất được tiếng cười to, thì đã hết khí lực, nụ cười quỷ dị của nàng giống như con mèo con đang khóc.
Tay nàng ta vươn lên, nhưng không bắt được cái gì. Chậm rãi rơi xuống giường……….
Bà đỡ sợ đến mức choáng váng, run rẩy đưa tay thử xem nàng còn thở không, phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Vương phi…..Vương phi………”