Đầu Tiểu hồ ly rúc vào trong lòng Long Phù, chỉ lộ một đôi mắt hồ ly xanh mượt giận dữ trừng mắt nhìn hắn: "Không được vô lễ với ta!"
Người nọ khẽ nhếch môi, thậm chí có mỉm cười xẹt qua, tuy rằng ý cười này chỉ thóang trong giây lát, nhưng vẫn làm cho Long Phù Nguyệt nhìn ngẩn ngơ.
Đại khối băng ngàn năm cư nhiên biết cười nha. Thật đúng là ngạc nhiên.
Long Phù Nguyệt đem miếng thịt ăn xong, nhìn trông mong nhìn hắn: "Đại sư huynh, có còn hay không?"
Người nọ khẽ cau mày mỉm cười nói: "Ta nói rồi ta không phải Đại sư huynh của ngươi.."
Long Phù Nguyệt xấu xa cười: "Ở trong mắt ta, huynh chính là đại sư huynh—— Đông Phương Diệu Bạch. Đúng rồi, đại sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?"
Người nọ quay mình, thanh âm thản nhiên lạnh lẽo như nước: "Ta vốn chính là ở nơi này. Những lời này hẳn là hỏi ngươi, ngươi không ở Phương Nam, chạy tới sa mạc làm cái gì?"
Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, đối với câu hỏi người này tránh né không đáp, lại mở to hai mắt cao thấp cẩn thận đánh giá mặt mày người nọ, dưới ánh trăng, màu da của hắn tái nhợt như ngọc, dường như là nhiều năm không thấy ánh mặt trời.
Nàng bỗng nhiên lắc lắc đầu: "Huynh đừng gạt ta. Màu da huynh trắng như vậy, làm sao giống người sinh trưởng ở sa mạc?"
"Ách...... Vậy ngươi nói người sa mạc là bộ dáng gì?" Người nọ cuối cùng bị lời của nàng gợi lên một tia tò mò.
"Người ở sa mạc sao —— Ha ha,người ở sa mạc đương nhiên là màu đen, làn da đen giống như than. Răng lại đặc biệt trắng, cười một cái ‘ nhất ’ tự, bất quá huynh lại một thân áo bào trắng lại trái ngược, giống người Ấn Độ......"
Người nọ nghe nói thấy buồn cười, khóe môi kìm lòng không đậu khẽ cong, gợi lên một chút cười nhẹ không thể nhận ra trên mặt. Lời nói của tiểu cô nương này lại có chút ngạc nhiên mê hoặc làm cho hắn buồn cười......
"Wow, huynh vừa cười! Đại sư huynh, huynh hẳn là nên thường xuyên cười, huynh cười lên rất đẹp. Khuynh quốc khuynh thành......" Long Phù Nguyệt với phong thái háo sắc nhìn hắn. Mắt to lấp lánh lưu chuyển, như bầu trời đầy sao sáng nhất.