Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười ha ha như điên: “Long Phù Nguyệt nàng còn muốn gạt ta? Nó không cho nàng nói? Ha ha, lời nàng nói ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không tin! Nàng cho là ta ngu ngốc vậy sao!?” ( oa muốn nói bậy quá >>>>>>>”
Long Phù Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi…ngươi tuyệt không tin tưởng ta sao?”
Phượng Thiên Vũ nhắm mắt lại, chuyện này phát sinh trên người hắn, thật sự quá mức đột ngột, quá mức tàn khốc. Hắn luôn luôn kiêu ngạo, không chịu trói buộc bởi bất cứ ai, nhưng bây giờ--------còn chưa tùng có ai dám đùa giỡn hắn như vậy! (Cái gì??? Tàn khốc hử??? )
“Loại cổ này có thể giải được không?” Phượng Thiên Vũ cắn răng hỏi.
“Chuyện này…….” Long Phù Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt: “Không có…..”
“Long Phù Nguyệt, nàng có biết không? Ta đã nghĩ về sau sẽ chỉ có nàng, sẽ không dính dáng tới nữ nhân khác, nhưng mà nàng lại sử dụng thủ đoạn như vậy, ta thật không ngờ nàng ở trong lòng ta lại hung hăng đâm ta một đao! Yên tâm, về sau ta sẽ không có bất kì nữ tử nào khác, nàng cũng đừng mơ ta sẽ thương tiếc nàng!” Ánh mắt Phượng Thiên Vũ lãnh khốc, oán hận nói xong, hướng cửa mà đi!
Long Phù Nguyệt suy sụp ngã xuống, trơ mắt nhìn hắn rời đi, trong lòng từng đợt rét run, nàng ôm chặt chăn, nhưng mà vẫn lạnh run như cũ.
Kết quả như vậy, nàng sớm đã đoán được. Nhưng mà, trái tim vẫn đau quá!
……..
Long Phù Nguyệt ngồi chờ trên giường lớn suốt một đêm, Phượng Thiên Vũ cũng không quay trở lại.
Luồng ánh sáng ban mai nhuộm vàng một góc nhà.
Long Phù Nguyệt chậm rãi đứng lên, thân mình đau nhức muốn chết, đó là----di chứng của việc hoan ái đêm qua.
Nàng cười khổ một cái, quần áo của nàng rơi trên mặt đất nàng cũng không thèm nhặt lên, tìm một bộ quần áo khác, vô lực thay đồ.
Không biết trải qua biến cố này, hắn có còn muốn cưới mình hay không?