Nửa mê nửa tỉnh giống như nghe được có người đi lại, nàng xoay mình, đã tỉnh lại thật lâu, trong phòng một mảnh tối đen. Không nhìn thấy gì. Bụng lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Hơn nữa —— có xu thế càng ngày càng đau.
Đáng chết, có lẽ rượu và thức ăn đang đánh lộn trong bụng nàng?
Nàng lại xoay người, trên chiếc giường cưới rộng thênh thang cũng chỉ có một mình, lòng nàng trống rỗng, nắm một cái gối ôm vào trong ngực, bụng
càng ngày càng đau mãnh liệt, mồ hôi lạnh theo thái dương của nàng chảy ra.
Nàng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, càng cuộn chặt thân mình.
Đau quá, nàng đau đến muốn khóc. Ở trên giường không ngừng quay cuồng......
Một trận gió lạnh xẹt qua, ánh trăng bên ngoài cũng giống như tối sầm lại, trên người Long Phù Nguyệt bỗng nhiên tê rần, đầu óc choáng váng hôn mê bất tỉnh.
Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có người ngồi bên, một luồng hơi nóng chạy khắp cơ thể nàng, bụng đau đớn cũng chầm chậm giảm xuống, cả người ấm áp như được đặt dưới ánh mặt trời, hết sức thoải mái. Nàng rốt cục ngủ say sưa.
Tỉnh lại lần nữa đã là hừng đông, vén chăn lên rời giường......
Chăn? Long Phù Nguyệt ngẩn người, nàng nhớ rõ đêm qua là nằm ở trên chăn ngủ,
Ừm, chắc là buổi tối lạnh tự mình lấy đắp.
Vừa mới mở cửa, một cái bóng trắng vù một tiếng chui đi vào.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, cúi đầu nhìn lên, trong lòng bỗng nhiên ấm áp, bóng trắng kia đúng là tiểu hồ ly!
Tiểu hồ ly nhảy vào trong ngực của nàng, hai ánh mắt xanh rờn nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiểu nha đầu, ngươi giống như đã khóc nha, ngươi nhìn ngươi xem, ánh mắt sưng đỏ giống trái hạnh đào. Nhân loại kết hôn không phải hẳn là vô cùng cao hứng đấy sao? Tại sao ngươi lại khóc đến mức như vậy?"
Một câu làm Long Phù Nguyệt ứa ra nước mắt, nàng vỗ vỗ lông hồ ly, tiểu hồ ly hai ngày này mập không ít, chắc ăn không ít gà. Thân mình nhỏ nhắn của nó tròn vo, càng lúc càng giống một quả bóng.
Long Phù Nguyệt miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Tiểu hồ ly, đã lâu không gặp, ta nghĩ ngươi muốn khóc......