Mà ca từ bài hát vừa dài dòng lại rườm rà, Long Phù Nguyệt căn bản không có nhớ kĩ, nhưng cũng may bài hát này vốn là mơ hồ không rõ, cho dù Chu Đổng có tự mình hát, mọi người nếu không nhìn ca từ cũng không biết đang hát cái gì, lúc này Long Phù Nguyệt lại cố ý hàm hồ, lúc quên từ, liền nói bậy vài câu thay thế….
Tóc bay tán loạn, trang sức nhỏ cũng bay tán loạn, thân hình chói mắt, môi mềm mê người, dung hợp với ngọn đèn xoay tròn lúc sáng lúc tối càng thêm diêm dúa lẳng lơ cùng mê hoặc………
Người ở dưới đài đều ngây người, một đám mở to hai mắt, há hốc mồm, không nói nổi một câu, tất cả đều bị chấn động.
Thái tử trong mắt hừng hực lửa nóng, gần như chăm chú nhìn chằm chằm trên người Long Phù Nguyệt chỉ sợ bỏ sót một động tác của nàng.
Phượng Thiên Vũ lại tức giận đến sắp hộc máu, nhìn xem nha đầu này đang mặc loại xiêm y gì! Quần áo như vậy còn ra thể thống gì? Ngón tay của hắn bất tri bất giác nắm chặt thành quyền, cố nén cảm xúc muốn lên bắt nàng xuống giáo huấn một trận.
(lại ghen rồi ^o^)
Long Phù Nguyệt tự hát tự múa, bỗng nhiên lộn ngược ra sau một cái, nhảy xuống đài, ở mỗi bàn đều đảo qua một vòng nhưng lại trừ bàn Phượng Thiên Vũ, nàng không dám nhìn gương mặt có chút xanh mét của hắn, rất nhanh chuyển tới trước bàn Thái tử.
Thái tử xem đã thất thần, nước miếng suýt nữa chảy ra, nhìn Long Phù Nguyệt quay tới, hắn kìm lòng không đậu đưa tay ra muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Long Phù Nguyệt lắc eo nhỏ, đầu xoay nhẹ, tay vung lên, liếc mắt một cái, quyến rũ không nói nên lời, dưới chân bỗng giống như bị vướng chân bàn, nàng lảo đảo một cái, bổ nhào về phía trước, nhìn như vô ý đầy trúng góc bàn.
Thái tử đang xem đến thất thần, thình lình cái bàn hướng hắn đổ tới, hắn trốn tránh không kịp, toàn bộ chén đĩa thức ăn rượu thịt đều giội lên hắn, một thân áo bào cẩm tú cao quý bị biến thành một khối vải bẩn thỉu.
Ghê tớm hơn có một cái tô bắn ra nhảy dựng lên, bên trong cá dấm đường toàn bộ ở trên đầu hắn, nước canh theo tóc hắn từ từ trôi xuống phía dưới….