Mục lục
Nghịch Ngợm Cổ Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng thất tha thất thểu chen lấn chạy vọt tới, ở phía sau điên cuồng đuổi theo.


Miệng điên cuồng quát to: "Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao! Ta muốn gặp ngươi...... Ta muốn gặp ngươi......"


Dù sao nàng cũng vừa mới sinh xong thân thể bạc nhược yếu đuối, lại đang bị sốt cao, mặc dù là liều mạng la lên, gần như khàn cả giọng, thanh âm cũng không lớn lắm.


Mà tiếng gọi quần chúng chung quanh lại rất ầm ĩ, nhất thời tiếng hét của nàng bị bao phủ ở bên trong.


Nhưng việc nàng chạy đuổi theo như thế này đã gây sự chú ý cho đám thị vệ ở phía sau, nhất thời xôn xao.


Có mấy người xoay ngựa chạy thẳng đến.


Một người trong đó quát: "Bà điên này từ đâu tới, dám quấy rầy thái tử dạo phố! Bắt lại!"


Có bốn năm người xống đến, vây quanh Long Phù Nguyệt, vươn tay định bắt lấy nàng.


Long Phù Nguyệt muốn cùng bọn họ đánh nhau, nhưng thân mình nàng không có chút sức lực, cả người mềm nhũn không có một tia khí lực, làm sao là đối thủ của đám thị vệ nghiêm chỉnh huấn luyện như lang như hổ chứ?


Đảo mắt liền bị đè xuống đất.


Mà đi ở phía trước, Phượng Thiên Vũ vốn không hề hay biết đến động tĩnh ở phía sau, đoàn người ngựa vượt qua khúc quanh góc phố, dần dần đi xa.


Long Phù Nguyệt quỳ rạp trên đất, nước mắt đổ rào rào rớt xuống.


Tại đây, ở bên trong đám đông này, nàng tựa như một hạt bụi nhỏ, không hề thu hút được chút chú ý nào.


Tim, đau nhói, đau đến nghiêng trời lệch đất.


Nàng liều lĩnh kêu to lên: "Ta là Vương Phi của Phượng Thiên Vũ! Các ngươi buông ra! Buông ra!"


Mấy người thị vệ kia sửng sốt, có một người từng gặp qua Long Phù Nguyệt, lúc này cẩn thận đánh giá mặt mũi của nàng một chút. Y cảm thấy dường như có chút quen mắt.


Các thị vệ này không biết chuyện xảy ra giữa nàng và Phượng Thiên Vũ, cũng không biết nàng đã bị hắn hưu. Lúc này cũng không dám làm chủ.


Một người trong đó gật đầu ra hiệu, những cánh tay bấu chặt cánh tay Long Phú Nguyệt nhất thời buông lỏng, đỡ nàng đứng dậy.


Sau đó giục ngựa chạy về phía trước.


Long Phù Nguyệt vốn dĩ đã sắp tuyệt vọng, thấy dáng vẻ người kia dường như giống đi báo tin, trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng.


"Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao, ngươi phải tới gặp ta, nếu không gặp ta thì ta sẽ chết, ta thật sự sắp chết rồi, ta chết ngươi sẽ phải hối hận, ta chết rồi cũng sẽ không trở lại nữa......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK