Long Phù Nguyệt co mình lại một chút, đề phòng nhìn hắn: “Đây là cái gì?”
Người này mất tích hơn mười ngày, vừa trở về liền bắt nàng uống thứ này là có ý gì?
“Đây là thuốc bổ máu, sắc mặt của nàng tái nhợt như vậy, ngoan mau uống đi!” Phượng Thiên Vũ đưa chén thuốc vào sát cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Một mùi hương tanh nồng bay vào mũi, theo bản năng nàng đẩy chén thuốc ra “Ta không cần!”
Nước thuốc hồng hồng đổ ra một ít, phun tung tóe trên mặt đất, màu sắc giống như máu.
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ đại biến, hắn lui về sau một bước, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, ngón tay duỗi ra. Long Phù Nguyệt lại không thể cử động
Hắn một bay bưng thuốc, một tay ôm nàng, Long Phù Nguyệt biết hắn lại muốn ép buộc mình, mím chặt môi. Phượng Thiên Vũ tà mị cười: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, chuyện ta muốn làm đều sẽ làm được.”
Bỗng nhiên uống một ngụm, cúi người xuống hôn lên môi nàng, miệng đối miệng nàng, cứng rắn ép nàng nuốt thuốc xuống.
Hơn nửa bát thuốc đều do hắn dùng phương pháp này ép nàng uống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt vốn tái nhợt không có một tia huyết sắc, giờ phút này cũng hơi hơi ửng đỏ.
Trong bụng giống như có một trận lửa lớn đang thiêu đốt. Cảm giác giống như bị ném vào một cái lò lửa, đau đớn khổ sở nói không nên lời, nàng kìm lòng không được thét chói tai, muốn nhảy dựng lên.
Lại thấy phía sau lưng căng thẳng, bị một bàn tay chặt chẽ đè lại, một cỗ nhiệt lưu dũng mãnh đi vào, truyền tới tứ chi nàng, toàn thân đều ấm áp, thoải mái cực kì. Trận lửa lớn trong bụng cũng bị dòng nước ấm này hóa giải, chậm rãi chạy chung quanh theo dòng nước ấm…….
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt rốt cuộc cũng có một tia đỏ ửng, Phượng Thiên Vũ giải huyệt cho nàng nhưng vẫn ôm chặt nàng như cũ, hơi chau mày.
Sao lại thế này? Mười ngày không gặp, nàng dường như lại nhẹ đi không ít, sắc mặt nhợt nhạt giống người chết. Đã nhiều ngày trôi qua, vết thương bị roi đánh của nàng toàn bộ đều đã khỏi, tại sao bộ dạng vẫn giống như đã mất rất nhiều máu? Hay là nàng bị nội thương rồi?