Từ trong người cẩn thận lấy ra một cái túi gấm màu vàng, mở túi ra, từ bên trong tối thui liền có một vật gì đó toả ánh sáng rực rỡ.
Long Phù Nguyệt giật nảy mình: “Hay ___ Đây chính là Binh phù có thể điều động binh mã như lời đồn đại? Trời ạ! Thì ra binh phù thực sự ở trong tay của Lục vương gia, đại sự không ổn rồi!”
Phượng Thiên Diệp đắc ý nhìn Phượng Thiên Vũ: “Ngươi còn gì để nói?”
Phượng Thiên Vũ khẽ thở dài: “Ngươi đã tính toán tất cả, ta đâu còn gì để nói.”
Phượng Thiên Diệp cười ha hả: “Ngươi hiểu được là tốt rồi!”. Hắn đang muốn hạ lệnh bắn tên.
Chợt thấy Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nói: “Ta thì không có gì để nói rồi, nhưng có một người có lời muốn nói với ngươi đó.”
Phượng Thiên Diệp sửng sốt, nhìn xuống phía dưới, lúc này sắc trời không rõ, tuy rằng mặt trời chưa lên, nhưng mặt của người ở dưới thành có thể thấy rõ. Phía dưới, quả thật chỉ có Phượng Thiên Vũ cùng bốn năm kiệu phu. Không hề có người ngoài ở đây.
“Lão Cửu, ngươi lại bị cái gì mê hoặc rồi? Muốn kéo dài thời gian sao? Ngươi bây giờ đã vào trong hũ của ta, bổn vương vừa vặn có thể bắt ba ba trong hũ ……….” Phượng Thiên Diệp liếc mắt nhìn xuống Phượng Thiên Vũ ở dưới. Thần sắc cực kì đắc ý.
Phượng Thiên Vũ nhíu mắt lại, gật đầu cười nói: “À____Ai là ba ba còn chưa thể nói trước được.”
Hai bàn tay vỗ nhẹ vào nhau.
Cửa cung bên trái bỗng nhiên từ từ mở ra. Một đoàn người từ ngoài nối đuôi nhau đi vào, vậy quanh một người áo vàng ở chính giữa.
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, hoàng đế! Lão hoàng đế tự nhiên lại xuất hiện!
Phượng Thiên Diệp chấn động, suýt nữa thì từ trên tường thành ngã xuống.
Làm sao có thể?! Rõ ràng hắn đã đem lão hoàng đế giam lỏng ở Phi Hương điện rồi, sao ông ta có thể trốn mà tới đây vậy?!
Lại nhìn xuống người cầm đầu, rõ ràng chính là Ái tướng của Phượng Thiên Vũ,là Trương Vân Long.
Trong lòng âm thầm hiểu được, thì ra_____Phụ hoàng đã được Phượng Thiên Vũ phái người cứu ra rồi!
Lão hoàng đế so với trước kia thì gầy đi nhiều. Nhưng vẫn còn uy nghiêm của một vị quan vương.