Diêu Quang quốc ở Phương Nam, lại tôn sùng vu cổ thuật, như vậy nó không phải là thuộc về khí hậu rừng mưa nhiệt đới sao? Từ khi nào biến hoang mạc rồi? Hơn nữa còn là sa mạc mênh mông vô bờ!
Long Phù Nguyệt cưỡi ở trên lưng Lạc Đà, đón nhận ánh mặt trời chói chang theo đội ngũ khó khăn đi vào trong sa mạc.
Mặt trời chói chan nhô lên cao, giống như một quả cầu lửa lớn đang tiêu đốt mọi người bên dưới, môi Long Phù Nguyệt ngày xưa no đủ hồng nhuận bây giờ đều rạn nứt rồi, nhưng là, nàng lại không thể uống nước cho tận hứng.
Trong sa mạc, nước chính là sinh mệnh, đương nhiên muốn nghiêm phải khống chế.
Nàng thở dài một hơi, lại thở dài một hơi, ai, dựa vào cái gì hành quân đánh giặc muốn phái nàng đến a? Hơn nữa còn là tới cái loại địa phương phân chim cũng không có!
Nàng xoay người nhìn thoáng qua Phượng Thiên Vũ, từ trước đến nay sau khi đến quân doanh, Phượng Thiên Vũ liền thu hồi dáng vẻ lưu manh cợt nhả kia, khuôn mặt tuấn tú hé ra không có bất kỳ biểu tình, nhìn qua trầm tĩnh và cơ trí, dáng vẻ không giận mà đầy uy nghiêm.
Hơn nữa hắn quản lý quân doanh rất đồng bộ, bọn lính kính hắn lại có chút sợ hắn, giờ phút này mặc dù đang đi ở dưới mặt trời chói chang, nóng đến mức mọi người đều cảm thấy da như sắp sửa bị lột ra, nhưng đội ngũ chỉnh tề, không loạn chút nào, thậm chí ngay cả những bước chân của Lạc Đà đồng loạt nhất trí.
Có lẽ là biết sa mạc điều kiện gian khổ, cho nên lần này xuất binh không mang gia quyến, toàn bộ đội ngũ chỉ có Long Phù Nguyệt một nữ nhân.
Phượng Thiên Vũ cho nàng một lều trại riêng, mỗi lần hạ trại, đều là láng giềng gần cùng soái trướng của hắn. Vốn tiểu hồ li kia ăn quen thức ăn Long Phù Nguyệt làm, cũng muốn theo tới. Nhưng Phượng Thiên Vũ nghĩ đến trong đội ngũ mang con hồ ly dù sao có chút không hòa hợp, cho nên liền không để cho nó theo tới.
Tiểu hồ ly thất vọng và tức giận, gần như chạy nhanh như chớp, mãi đến khi đại quân xuất phát, Long Phù Nguyệt cũng không gặp được nó. Nàng cùng nó tuy rằng chung sống gần ba ngày, nhưng lúc nào cũng cãi nhau, nhưng thật ra khi không có nó ở một bên ồn ào náo nhiệt, Long Phù Nguyệt thật là có chút không quen.
Nay, đại quân đi ra đã muốn gần nửa tháng rồi, dần dần tới gần biên cảnh của nước Diêu Quang......
Long Phù Nguyệt nhìn xem bầu trời giống như quả cầu lửa, lại lau mồ hôi nóng trên mặt trôi. Trời ạ, nàng sắp bị cảm nắng rồi!
Nghiêng đầu nhìn Phượng Thiên Vũ đang ngồi trên lưng lạc đà bên cạnh: "Nguyên soái đại nhân, trời quá nóng có thể nghỉ ngơi một chút được không? Đi suốt một ngày ta sắp bị phơi nắng thành khối than rồi!